Chương 175: Khóc
Lâm Uyển Tinh: “!” Cô ta bị Lâm Tô Diệp nắm chặt tay không buông, tóc gáy cả người lập tức dựng thẳng đứng.
Sao cô lại biết chuyện tiền nong? Tiết Minh Dực nói cho cô biết? Hay là Lâm Uyển Lệ?
Lâm Uyển Lệ: “!” Đúng, chính là như vậy, cô đòi tiền đi, tôi đưa cô ta đến bên miệng cô chính là để cô cắn một miếng, tôi thiệt năm mươi đồng cộng thêm phiếu lương hai mươi lăm cân, dựa vào cái gì Lâm Uyển Tinh không thiệt?
Cô ta liếc mắt ra hiệu cho Lâm Uyển Tinh, em không nói, chắc chắn là Tiết Minh Dực nói.
Lâm Tô Diệp gần như dùng toàn bộ sức lực túm lấy Lâm Uyển Tinh, cũng may Lâm Uyển Tinh là loại mềm yếu, nếu như giống như Lâm Uyển Lệ vậy cô thật sự không kéo được mất.
Nước mắt của Lâm Tô Diệp rơi lã chã, khóc còn khiến người thương cảm hơn Lâm Uyển Tinh ngày trước, khiến người chỉ hận không thể ôm cô vào lòng, móc hết tim gan ra cho cô.
“Chị họ, từ nhỏ chị đã ở thành phố sống còn tốt hơn cả bọn em. Chị lại gả được cho một người tốt, anh rể kiếm nhiều tiền, tiền đều cho chị hết. Chị họ, đều là vì chị cả, số tiền chị mượn của Minh Dực nhà em thì mau trả cho em đi, chị cũng không thể ép em đi nhảy sông được chứ.”
Lâm Tô Diệp cãi nhau với người ta cũng chưa bao giờ từng cao giọng, tức giận vẫn chỉ hừ lạnh coi thường, không tức giận thì mỉm cười giở thủ đoạn mềm dẻo, lúc này kể khổ hiển nhiên là vừa rơi nước mắt, vừa dùng giọng nói mềm nhũn lên án, vẻ đáng thương vô cùng đó thật sự khiến người tan nát cõi lòng.
Lâm Uyển Lệ đã có hơi không chống đỡ được, nghĩ Lâm Tô Diệp thật sự đáng thương, lỡ như Tiết Minh Dực ở bên ngoài có nhân tình thật, tiền còn không gửi về nhà mà lại gửi qua cho mẹ chồng cầm hết.
Ôi, thật đáng thương!
Cô ta không nhịn được mà bảo: “Chị, chị trông chị Tô Diệp đáng thương bao nhiêu, hay là chị trả cho chị ấy đi…”
“Cô câm miệng!” Sắc mặt của Lâm Uyển Lệ lập tức thay đổi, trừng mắt nhìn Lâm Uyển Lệ một cách dữ tợn.
Cô ta không rút được tay về, chỉ đành dịu giọng an ủi Lâm Tô Diệp: “Em gái, em đừng buồn, trở về chị sẽ nói với Minh… Tiết Minh Dực một tiếng giúp em, để anh ấy…”
“Nói gì? Chị mượn anh ấy nhiều tiền như vậy sao chị còn không trả hả?” Lâm Tô Diệp nhìn cô ta với vẻ nước mắt lưng tròng.
Lâm Tô Diệp: “Sao… sao em biết?”
Lâm Tô Diệp cười lạnh trong lòng, cô ỷ vào chồng tôi không giỏi ăn nói, là chiến hữu tình thâm với chồng cô, có lời cũng không nói mặc cho cô chiếm lời.
Cô bình tĩnh đáp: “Chị họ, chị nói gì vậy? Minh Dực là chồng em, có chuyện gì đương nhiên anh ấy phải nói với em rồi? Các chị mượn anh ấy nhiều tiền như vậy… cũng phải…”
Đột nhiên Lâm Uyển Tinh hức một tiếng, cũng khóc rưng rức.
Lâm Tô Diệp: “…”
Lâm Uyển Lệ: “?”
Nước mắt của cô ta giống như hạt châu đứt sợi rơi tí tách xuống như không cần tiền: “Em gái, chị… chị cũng có nỗi khổ trong lòng không dám nói ra, sợ trong nhà lo lắng, chồng chị, anh rể em… mất rồi, hức…”
Lâm Tô Diệp thấy cô ta bắt đầu rơi nước mắt, sợ rơi lên tay mình mới nhanh chóng rụt tay về với vẻ ghét bỏ, cô cầm khăn tay lau nước mắt, giả bộ có hơi mệt.
Cô bày ra bộ dáng rất không có tình người, đáp: “Ồ, anh rể mất rồi hả? Vừa rồi chị còn nói khỏe cơ mà.”
Lâm Uyển Tinh không ngờ nhắc đến chồng mình mất rồi mà Lâm Tô Diệp lại lạnh lùng vô tình như thế, người bình thường đều sẽ dùng lời hay để an ủi đúng chứ?
Cô ta nhìn Lâm Tô Diệp với vẻ không dám tin, người phụ nữ này thật lạnh lùng đáng sợ, Tiết Minh Dực có biết không?
Lâm Tô Diệp thản nhiên nói: “Chị họ, người mất cũng đã mất rồi, người sống phải từ từ sống tiếp, khóc một ngày hai ngày, mười ngày một tháng, sau ba tháng cũng phai dần đi thôi.”
Lâm Uyển Tinh: “Em…” Cô không có tim sao? Mà nói loại lời này với tôi?
Lâm Tô Diệp cười lạnh trong lòng, cô giả bộ cái gì, chồng cô bệnh lâu như vậy, anh ta mất cô thấy giải thoát hay là thở phào nhẹ nhõm hay là đau lòng thì bản thân cô tự biết.
Cô đau lòng nhưng không ở nhà khóc mà chạy ra ngoài đi dạo à!
Dạo đến tận nhà tôi để đắc ý?
Lâm Uyển Tinh khóc rồi, cô cũng không khóc nữa.
Lâm Tô Diệp không cho cô ta cơ hội kể khổ, chỉ ra sân bắt đầu giảng đạo lý cho Lâm Uyển Tinh: “Chị họ, chị nhìn bà nội, cô út và hai đứa con trai nhà bọn em đi, một gia đình lớn đều ở trên hai cái giường đất như vậy, con lớn hơn một chút không thể ngủ đủ nữa, chắc chắn phải xây thêm phòng ngủ cho hai đứa con trai ra ở, nhưng một gian phòng ngói gồm cả nguyên vật liệu và bao cơm đã phải khoảng một trăm hai mươi đồng rồi, mà xây cũng không thể xây một phòng, có thế nào cũng phải xây hai ba phòng.”