Chương 176: Không tới sẽ không gặp chuyện xấu hổ
Lâm Uyển Tinh bị Lâm Tô Diệp chèn ép đến mức trên mặt lúc trắng lúc xanh, vừa xấu hổ vừa nhục nhã.
Cô ta cho rằng Tiết Minh Dực là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, thành thật chất phác, chắc chắn không có khả năng coi chuyện phiền lòng của nhà chiến hữu như chuyện phiếm nói cho người khác nghe, càng không có khả năng nói láo.
Nhưng anh lại nói chuyện nhà mình khó khăn mượn tiền cho Lâm Tô Diệp nghe, để Lâm Tô Diệp ở đây chèn ép mình.
Việc này… quả thật còn khiến cô ta khó chấp nhận hơn cả giết cô ta.
Nếu cô ta biết Lâm Tô Diệp biết có số tiền này, cô ta còn qua đây mạo hiểm bị đòi nợ sao, có đánh chết cô ta, cô ta cũng sẽ không qua đây.
Lâm Tô Diệp nhìn cô ta, ánh mắt mang theo vẻ khiển trách và chán ghét: “Hai người đợi chút, em cho hai người xem thứ này.”
Cô sợ Lâm Uyển Tinh chạy, lập tức vào phòng bưng cả hộp gỗ ra ngoài đặt trên bàn, lấy giấy chứng nhận kết hôn với Tiết Minh Dực ra, chỉ lên bức ảnh trên đó nói với hai người: “Nào, các người xem đi.”
Xem, xem thật kỹ cho tôi, hôm nay nhất định phải cho các người nhìn ra hoa mới thôi.
Lâm Uyển Tinh xấu hổ tới cực điểm rất muốn lập tức rời đi, nhưng Lâm Uyển Lệ đã ở phía sau chặn cô ta, hơn nữa Lâm Tô Diệp nói đòi tiền, chủ nợ vừa há miệng, cô ta cũng phải trả lời.
Chỉ không biết đây là ý của Tiết Minh Dực hay là Lâm Tô Diệp tự mình quyết định, cô ta cảm thấy Tiết Minh Dực chắc chắn sẽ không như vậy!
Trong lòng cô ta lúng túng lại thẹn, cảm thấy Lâm Tô Diệp không nên không thông cảm cho người ta và không lương thiện như vậy, trực tiếp há mồm đòi nợ luôn.
Người ta mượn cô tiền nếu như có tiền trả lẽ nào còn không vui vẻ tới cửa trả sao?
Còn cần cô mở miệng đòi sao?
Cô vừa mở miệng như vậy rớt giá bao nhiêu, lúng túng bao nhiêu, đả thương tình cảm bao nhiêu?
Lâm Uyển Lệ có rắp tâm khác, bản thân cô ta chỉ hận Lâm Uyển Tinh hơn Lâm Tô Diệp, cô ta ghen tỵ với Lâm Tô Diệp nhưng lại mang lòng hận thù chim mổ mắt gà đối với Lâm Uyển Tinh.
Cô ta khoa trương bảo: “Ảnh hai người chụp chung cũng dựa vào nhau quá gần đi!”
Cô ta có ý ám chỉ, chỉ gà mắng chó, lúc đầu trong ảnh chụp chung Lâm Uyển Tinh dựa lên người Tiết Minh Dực người ta, nhưng cô nhìn cho kỹ đi, đây mới là tư thế vợ chồng người ta chụp chung, người ta dán chặt lên người vợ mình, còn vợ thì lại cười xấu hổ và hạnh phúc.
Lâm Tô Diệp thấy Lâm Uyển Tinh hết đỏ mặt lại biến trắng, cuối cùng cưỡng chế bình tĩnh, mới bảo: “Lúc đầu Minh Dực dẫn em đi chụp ảnh, lần đầu tiên em chụp ảnh cũng ngốc quá, ngồi ở nơi đó không dám động, thợ chụp ảnh nói hai bọn em ngồi gần hơn một chút, rồi gần hơn chút nữa, anh ấy lập tức chen về chỗ em. Khi chụp ảnh, em bị thứ đó chiếu một cái sợ đến mức nhắm chặt mắt lại. Ha ha, thật sự ngốc quá, nhưng anh ấy cũng không tốt được đến đâu, thợ chụp ảnh nói một người quay đầu nhìn, một người nhắm mắt, phải chụp lại.”
Lâm Uyển Lệ lập tức tự bổ não hình ảnh đó, Tiết Minh Dực cũng khẩn trương nhưng Lâm Tô Diệp còn ngại ngùng hơn, hai người ngồi trên ghế chụp ảnh cách nhau một thước.
Thợ chụp ảnh kêu lại gần rồi lại gần hơn, anh trực tiếp ngồi sát bên cạnh cô, cô lại xấu hổ và căng thẳng.
Lần đầu tiên chụp ảnh cô sợ nhắm mắt, còn anh lại nghiêng đầu nhìn cô.
Cô ta rất muốn lôi bức ảnh cầm được từ chỗ cô em chồng tới đây xem có khiến Lâm Uyển Tinh tức chết hay không?
Bức ảnh đó đã không thấy nữa, cô ta nghi ngờ đã bị Lâm Tô Diệp cầm đi nhưng lại không có bằng chứng.
Lâm Tô Diệp nói với Lâm Uyển Tinh và Lâm Uyển Lệ: “Chị xem, hai bọn em kết hôn tám năm cũng chỉ có một bức ảnh chụp chung như vậy, là bọn em không muốn chụp sao? Là vì em tiếc tiền đó. Sau này đợi con trai em lớn rồi, lấy vợ về cũng định chen chúc trong hai căn phòng này hay sao?”
Nói rồi cô xoa bụng, than thở bảo: “Nếu như em lại mang thai đứa nữa rồi sinh tiếp vậy làm sao còn có chỗ ở, bọn em thật sự phải xây mấy căn phòng nữa.”
Bà Tiết ở bên ngoài trước thì vui vẻ sau đó lập tức thầm mắng: Cô giả bộ tiếp cho tôi, cô giả bộ đi, mấy ngày con trai tôi trở về đó cô toàn chia chăn ngủ, đừng tưởng tôi không biết nhé!
Bà ta gấp đến mức vò đầu bứt tai, nhưng nghe thấy con dâu đòi tiền người ta cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén, không dám vào sân, tránh cho ngắt ngang màn biểu diễn của Lâm Tô Diệp.
Lâm Uyển Tinh bị mắc lên giá nướng quả thật đã hận chết mình, tại sao mình lại theo đồ ngu Lâm Uyển Lệ tới đây.
Không tới cũng sẽ không gặp chuyện xấu hổ lại mất mặt như thế.