Chương 177: Mẹ nhập vai cũng rất nhanh đấy
Sẽ không bị mắc lên giá nướng, tiến thoái lưỡng nan.
Mình nợ tiền, Tiết Minh Dực không tiện đòi, chỉ cần anh không mở miệng thì cô chỉ có thể đợi, qua vài năm nữa con lớn trong nhà dư dả một chút sẽ trả về.
Không phải cô ta không muốn trả mà cô ta có con cần nuôi, bọn họ muốn ép chết cô ta sao?
Sao Lâm Tô Diệp lại không hiểu chuyện và không lương thiện như vậy?
Cô ta cũng bắt đầu khóc không thành tiếng: “Không phải không muốn trả tiền mà thật ra cha đám trẻ cần khám bệnh, bà nội bọn trẻ lại suýt thì bại liệt, còn có hai đứa nhỏ…” Cô ta bắt đầu kể khổ chi tiết.
Lâm Uyển Lệ: “Chị, anh rể mất rồi không phải đã phát một khoản trợ cấp lớn sao? Tổ chức còn trả phí mai táng thêm vào, đủ mà.”
Trước mắt Lâm Uyển Tinh tối sầm, chỉ hận không thể kêu Liên Thắng Lợi đánh chết con ả ngu xuẩn này, ít nhất cũng phải đánh cho cô ta đến không dám nói chuyện nữa.
Lâm Tô Diệp vừa nghe: “Anh rể mất rồi, bọn em vốn cũng ngại đòi nhưng trong nhà thật sự không sống nổi nữa. Chị họ, chị giàu có như vậy, đừng nói là phát tiền trợ cấp mà cho dù không phát, chị ở thành phố ăn ngon mặc đẹp cũng phải có chừng một nghìn chứ.”
Cô ta nhìn Lâm Uyển Tinh vẫn muốn phản bác, tiếp tục nói: “Chị nhìn chị xem, còn đang đeo đồng hồ kìa, Minh Dực nhà bọn em cũng không có chiếc đồng hồ nào đẹp như thế, cái đồng hồ này của chị cũng phải hơn ba trăm đi? Còn giày da trên chân chị, bọn em cũng chưa từng thấy ở hợp tác xã tiêu thụ, cũng phải hai mươi đồng ấy nhỉ?”
Hai mươi đồng, một tháng tiền lương của người trong thành phố chỉ hơn ba mươi đồng, còn sức lao động tráng niên ở nông thôn một năm còn chưa thấy được dăm ba đồng tiền.
Lâm Uyển Tinh soạt một cái đứng phắt dậy: “Tô Diệp, bọn chị về trước đây, sau này chị sẽ tới thăm em sau, số tiền đó không phải bọn chị không trả mà là cha đám trẻ mượn, anh ấy vừa mất, em thư thả cho chị, chị sẽ nói với Tiết Minh Dực sau.”
Ngụ ý là Hồ Thành Hâm mượn của Tiết Minh Dực, đòi trả cũng phải trả cho Tiết Minh Dực chứ không có khả năng trả cho Lâm Tô Diệp.
Tiết Minh Dực chắc chắn không tiện mở miệng đòi, chiến hữu vừa mới mất, anh không có khả năng đi đòi nợ bà góa.
Lâm Tô Diệp đặt giấy bút lên bàn: “Vậy chị viết giấy cho em đi. Minh Dực nhà bọn em trọng tình nghĩa, không tiện đòi. Nhưng mấy trăm đồng lận, trong nhà cần xây nhà cũng thật sự không thể không đòi. Chị viết giấy cho em, sau này khi nào trả, bọn em cũng có tính toán.”
Tiết Minh Dực và Hồ Thành Hâm là chiến hữu tốt có giao tình sinh tử, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau cũng không có gì cả.
Trước đây nếu như cô biết cũng không sao, sẽ không ép Tiết Minh Dực đòi tiền, ngược lại cuộc sống trong nhà trải qua rất tốt, cũng không thiếu số tiền này.
Nhưng bây giờ cô đã biết tương lai, chính sách sắp thay đổi rồi, sau này đi đâu cũng cần đến tiền hết nên cô phải tích tiền.
Lại nói trong giấc mơ như trải qua một đời đó, Lâm Uyển Tinh đối xử với con cô thế nào, cô biến thành quỷ đi theo cô ta cả đời.
Lâm Uyển Tinh trông thì không xấu xa, xưa nay cô ta không nói lời độc ác với đám người Đại Quân lại càng không có ác ý rõ ràng, nhưng trong lời nói của cô ta lại sặc mùi châm chích khiến Đại Quân nhạy cảm lập tức cảm giác được.
Bên cạnh có một người mà mọi người đều nói rất tốt, rất lương thiện, rất dịu dàng như thế, nhưng bạn lại luôn cảm giác được cái nhìn soi mói xét nét và áp bách từ trên người cô ta, cô ta và người khác vô tình cố ý chèn ép bạn, bạn còn không thể nói cô ta xấu vì không có ai tin.
Bạn có tức không? Có điên không?
Lâm Uyển Tinh không chịu viết, tiền cô ta nhất định sẽ trả, dù không có giấy vay nợ vẫn sẽ trả, cô ta có sổ sách rồi, nhưng không phải trả ngay bây giờ.
Cô ta muốn nói với Tiết Minh Dực, nếu thật sự không được thì gọi điện thoại hỏi anh có phải đã ép cô ta lập tức trả tiền hay không.
Nếu như Lâm Tô Diệp không cho cô ta đi vậy cô ta sẽ ở đây luôn, xem ai ăn vạ được ai, đến khi đó tổ chức hỏi xuống xem ai đuối lý.
Bên ngoài bà Tiết nghe xong lập tức ôm Toa Toa đi vào phòng, lớn tiếng nói: “Cô vợ lười biếng nhà cô sao không may quần áo đi mà vẫn còn ở đây nói tào lao với người khác?”
Lâm Tô Diệp: “…” Mẹ nhập vai cũng rất nhanh đấy.
Toa Toa không hiểu đã xảy ra chuyện gì chỉ cảm thấy bà nội có hơi hung dữ, cô bé lập tức giãy xuống đất, siết chặt nắm tay hừ một tiếng với bà Tiết.