Chương 178: Chỉ viết mượn, không viết ngày trả
Lâm Uyển Lệ đã lén nói cho cô ta biết từ khi nào?
Nhiều câu hỏi liên tiếp quay cuồng trong đầu khiến Lâm Uyển Tinh lòng như lửa đốt, cả đời này chưa từng khó xử và nhục nhã như thế.
Đột nhiên cô ta ý thức được Lâm Tô Diệp hoàn toàn không thô tục, ngu ngốc, không có đầu óc như Lâm Uyển Lệ nghĩ, ngược lại…
Cô ta thầm cắn răng, mình đã tới một lúc rồi mà vẫn luôn bị Lâm Tô Diệp dắt mũi đi.
Lâm Tô Diệp trước thì tâng bốc cô ta sau đó khoe nhà mình lớn, rồi lại chém gió về tranh vẽ, sau lại khóc lóc thiếu tiền cần xây nhà, toàn bộ mọi chuyện đều là để đòi tiền.
Cô ta đã sớm chuẩn bị xong xuôi chỉ đợi mình qua tới trước mặt, giống như con nhện giăng sẵn tơ, mà mình lại giống như đồ ngu giẫm lên đó!
Bà Tiết cũng trừng mắt nhìn, còn mắt đi mày lại với Lâm Uyển Lệ.
Bà ta vẫn luôn có ấn tượng không tốt với Lâm Uyển Lệ, tuy rằng qua đây lải nhải với Lâm Tô Diệp nhưng chị em mà thôi, bấu víu lấy nhau cũng là chuyện bình thường, hơn nữa mỗi lần Lâm Uyển Lệ tới đều rất tôn trọng bà ta. Đương nhiên, chuyện lần trước xúi giục Lâm Tô Diệp đi gọi điện đó khiến ấn tượng về cô ta trượt dốc không phanh, nhưng hôm nay không biết thế nào bà Tiết lại thấy cô ta thuận mắt hơn một chút.
Lâm Uyển Lệ đứng phía sau Lâm Uyển Tinh, ỷ vào Lâm Uyển Tinh không nhìn thấy vẻ mặt của mình mà mày qua mắt lại với bà Tiết.
Bà Tiết nói đi vào sân lấy bó củi, Lâm Uyển Lệ cũng chuồn ra ngoài.
Lâm Tô Diệp thấy hai người bọn họ lén lút nhưng cũng chẳng quan tâm, chỉ trừng mắt nhìn Lâm Uyển Tinh.
Thấy Lâm Uyển Tinh vẫn không muốn viết, mới bảo: “Chị họ, Minh Dực nhà bọn em và chồng chị là chiến hữu, có tình cảm rất sâu đậm.”
Lâm Uyển Tinh lập tức gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ và đám người Tần Kiến Dân, Vương Phúc Thuận đó, em hoàn toàn không biết đâu, họ đều là anh em vào sinh ra tử, có một năm bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ suýt thì…”
Lâm Tô Diệp ngắt lời khoe khoang của cô ta: “Nhưng hai chúng ta cũng không có tình cảm gì cả, đúng chứ? Nói là người thân nhưng chị ở thành phố hưởng phúc, em và Lâm Uyển Lệ ở quê chịu khổ, chị chưa bao giờ từng về thăm em lại càng không muốn giúp chị em, cho nên tình chiến hữu của chồng liên quan gì đến phụ nữ chúng ta? Em không thể đòi anh rể nên em chỉ có thể đòi chị, không sai chứ? Khoản tiền anh rể đã mượn đó chị cũng hưởng phúc chung, hiển nhiên cũng nên là chị trả, là có đạo lý này đúng chứ?”
Sắc mặt của Lâm Uyển Tinh u ám, cắn răng: “Chị cũng chưa nói không trả, chị nhất định sẽ trả cho Tiết Minh Dực, dù sao cũng là chồng em cho anh ấy mượn!”
Cô ta nhấn mạng chữ “anh ấy” này.
Cô ta ý thức được Lâm Tô Diệp không ngu đến thế, hơn nữa còn phát hiện ra cô rất hiểu đạo lý, cho dù là đánh tình cảm hay là nói lý đều rõ ràng đâu ra đấy.
Ngược lại mình bị cô dắt mũi đi.
Lâm Tô Diệp: “Chị xem, chị vẫn không nghe hiểu rồi. Hai bọn họ là đàn ông, là chiến hữu, có giao tình sống chết, đừng nói là cho mượn chút tiền mà cho dù là mượn nhiều hơn, bọn họ cũng cảm thấy đáng. Dù sao bọn họ ở trên chiến trường cũng chắn đao cho đối phương, cũng cứu mạng nhau. Có đôi khi chết vì đối phương cũng đáng giá. Đó là chuyện của đàn ông bọn họ, phụ nữ chúng ta cần gì tham gia? Đúng chứ?”
Lâm Uyển Tinh ngồi lặng lẽ, ánh mắt u ám, đây là lời mà Lâm Tô Diệp chưa từng đi học có thể nói ra được sao?
Đây là đạo lý mà một người phụ nữ nông thôn mù chữ có thể nói?
Lâm Tô Diệp thấy cô ta không nói chuyện mới tiếp tục bảo: “Chị họ, em nói với chị như vậy, em khổ bao nhiêu mệt bao nhiêu cũng sẽ không bỏ Tiết Minh Dực được. Người chồng mà em vất vả kiếm được phải sống cả đời với nhau, em không có khả năng để người phụ nữ khác tính kế anh ấy, không sợ chị chê cười, em cũng nghe được một vài tin đồn phong phanh rồi đấy.”
Cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Lâm Uyển Tinh lập tức ý thức được Lâm Uyển Lệ đã nói gì với cô. Bằng không một người phụ nữ nông thôn chưa từng ra khỏi cửa nhà không có khả năng biết nhiều như vậy.
Mặt của cô ta lập tức vừa bối rối vừa nhục nhã như bị người vả cho một cái.
Cô ta xưa nay giữ mình trong sạch, nếu như bị người nói mình nhớ thương chồng người khác vậy có khác nào đem cô ta diễu phố thị chúng đâu.
Cô ta cắn răng cầm bút bi bắt đầu viết, chỉ viết mượn số tiền này chứ không viết hạn trả tiền, xem cô có thể làm gì được tôi?
Cô ta cho rằng Tiết Minh Dực đã nói hết toàn bộ cho Lâm Tô Diệp, cũng không nói dối, trực tiếp viết con số ba trăm tám này xuống.