Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 183 - Chương 183. Đừng Nói Lung Tung

Chương 183. Đừng nói lung tung Chương 183. Đừng nói lung tung

Chương 183: Đừng nói lung tung

Tiểu Lĩnh vừa nghe lập tức dựng thẳng lỗ tai, ôi chao, xem mắt gì, chồng gì, có trò nghe rồi!

Đại Quân đi vào sau nghe thấy lời của bà nội, một gương mặt nhỏ tuấn tú vốn trong trẻo lạnh lùng lại căng như dây đàn, thấy bộ dáng xem trò của Tiểu Lĩnh mới đá cậu bé một cước.

Tiểu Lĩnh ôm mông: “Làm gì đó?”

Đại Quân liếc xéo nhìn cậu bé: “Ngu ngốc!”

Tiểu Lĩnh: “Ôi chao, anh muốn đánh nhau với em chứ gì?” Cậu bé tưởng Đại Quân khiêu khích mình nên muốn đùa giỡn cậu bé một chút, hây một tiếng đã nhảy lên chơi vật lộn với Đại Quân.

Đại Quân không muốn để ý cậu bé nhưng lại bị quấn riết chỉ có thể phản kích.

Toa Toa vỗ bàn tay nhỏ hô cố lên.

Lâm Tô Diệp không để ý đến hai bé trai làm loạn mà trách bà Tiết: “Trước đây người thân tốt của mẹ đã nói với con, con trai mẹ, chồng con, cha sắp nhỏ, Tiết Minh Dực ở bên ngoài có nhân tình đấy.”

“Gì cơ?” Bà Tiết không nghe rõ, bà ta bị một đống xưng hô đó của Lâm Tô Diệp làm cho choáng váng: “Nhân tình gì?”

Hai bé trai đang đánh nhau ở bên đó cũng dừng lại, Tiểu Lĩnh ôm eo Đại Quân, Đại Quân dùng chân khác đá chân Tiểu Lĩnh, hai bé trai đều dựng thẳng lỗ tai nghe lén.

Tiết Minh Dực, có, nhân tình gì cơ?

Lâm Tô Diệp cứng rắn: “Mẹ và Lâm Uyển Lệ thì thầm mà không hỏi cho rõ sao?”

Bà Tiết: “Vớ vẩn, không có khả năng! Con trai tôi thế nào tôi còn không biết sao? Từ nhỏ nó đã không thích nói chuyện với con gái, cũng chỉ có cô lớn lên xinh đẹp bằng không nó có thể lấy cô sao?”

Bà ta và Lâm Uyển Lệ cũng không nói chuyện này.

Lâm Tô Diệp thấy bà ta lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra cũng thuận tiện nói cho bà nghe.

Bà Tiết: “Nói như vậy, hai cô chị em họ đó của cô đều không phải thứ gì tốt, sau này đừng qua lại nữa.”

Một người nói con trai có nhân tình, một người nợ nhiều tiền như vậy không trả còn sang đây giở trò tà ma.

Lần trước Hồ Quế Châu chạy tới nhà giở trò quái giở còn đang ở nhà “dưỡng thai” kia kìa, sợ là cô cũng muốn sóng đôi với cô ta đi.

Ngược lại bà ta không trách con trai cho mượn tiền, chỉ cảm thấy Tiết Minh Dực là người có chừng mực, nếu anh đã cho mượn chắc chắn phải có lý do.

Lâm Tô Diệp: “Con vốn cũng có qua lại đâu, là mẹ hết lần này đến lần khác sáp tới làm thân đấy chứ.” Cô học giọng điệu của bà Tiết: “Ôi chao, dì họ tới đấy hả, vào ngồi đi, uống nước không? Tết vui vẻ, trong nhà đều khỏe cả chứ? Công việc tốt chứ…”

Bà Tiết nghe thấy cô học rất giống, rất không có thể diện: “Tôi cũng không giả vờ giả vịt. Cô tự xem mình đi, lớn lên cái mặt như Hằng Nga lại cứ nhất định phối thêm cái miệng của bà Vương khiến người chán ghét.”

Trong thôn có một bà Vương thường gọi là bà hai, là một bà đồng nổi tiếng, tuy rằng phá tứ cựu không thể làm hoạt động mê tín nữa nhưng bà ta vẫn rất có thị trường, dù sao phần lớn người dân thôn quê đều không có văn hóa cũng không nghiêm khắc như ở thành phố.

Lâm Tô Diệp và mẹ chồng ở chung lâu rồi biết đây là ý nhận thua, nên cũng nghỉ chiến.

Bà Tiết ở sau lưng Lâm Tô Diệp làm mặt quỷ, sau đó đi lấy bó củi chuẩn bị nấu cơm.

Tiểu Lĩnh: “Mẹ ơi, nhân tình gì cơ ạ?”

Lâm Tô Diệp: “Trẻ con biết gì, đừng có nghe ngóng lung tung.”

Tiểu Lĩnh nhìn Đại Quân, kêu Đại Quân tiếp chiêu.

Đại Quân lại nghiêm gương mặt nhỏ: “Không cho nghe thì đừng nói ở trước mặt trẻ con.”

Lâm Tô Diệp nghe mà sững sờ, đứa trẻ này… trước đây Đại Quân rất ít tức giận, hoặc là nói lười tức, cũng không thích tranh luận? Hôm nay là không vui sao?

Cô vừa nghĩ ngợi, nghe qua thật sự là mình không đúng, mẹ chồng con dâu đấu võ mồm không nên ở trước mặt con cái.

Người nông thôn cả ngày cãi nhau ồn ào sống qua ngày, không ai cân nhắc đến việc không thể ở trước mặt trẻ con gì đó, trẻ con nông thôn cũng biết rất rõ mấy tin đồn của các gia đình.

Trước đây Lâm Tô Diệp cũng không có ý thức này, bây giờ bị Đại Quân nói như vậy khiến cô có hơi ngại ngùng, hạ quyết tâm sau này sẽ sửa lại.

Đại Quân nhìn chằm chằm cô với đôi mắt đen, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn trương: “Cho nên?”

Lâm Tô Diệp bị cậu bé hỏi, không biết nên đối phó với con trai lớn thế nào chỉ đành bịa ra: “Áo tơi mũ rơm gì đó, chính là khi mẹ còn trẻ từng đi xem mắt mấy lần, cha con cũng thế, con người đều thế cả.”

Đây là sự thật, cũng không có gì hay để phải sợ con.

Tiểu Lĩnh: “Vậy hai người mẹ là người yêu ạ, nhưng tại sao nói cha ở bên ngoài còn có…”

“Đừng nói vớ vẩn.” Lâm Tô Diệp ngắt lời cậu bé: “Đó là Lâm Uyển Lệ nói lung tung, cha con không có.”

Vất vả lắm cô mới khiến cha con thân cận một chút, không thể bôi nhọ được.

Bình Luận (0)
Comment