Chương 185: Mua vải
Lâm Tô Diệp từ nhỏ lớn lên trong gia tộc lớn, ông bà nội, cha mẹ và người thân cũng bù đắp cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cho nên ngược lại cô cũng không ích kỷ đến mức không chịu cho người khác mượn đồ.
Nếu mình đã có nhu cầu, hiển nhiên cũng nên tìm người khác nhờ giúp đỡ.
Nhưng bà Tiết lại không chịu đi, bà ta ngại mất mặt, người ta đều nói bà ta sống tốt giờ bà ta đi mượn đồ còn không phải nói cho người khác biết con trai vô năng hay sao?
Con người chính là như vậy, bạn có một biến động nhỏ thôi người khác đều sẽ nói lời đàm tiếu.
Hôm nay bạn béo, bọn họ nói có phải bạn phát tài rồi không? Dẫn theo bọn họ với, không dẫn chính là coi thường người thân nghèo khó.
Ngày mai bạn gầy, bọn họ lại nói có phải bạn mắc bệnh nan y hay không? Đã xảy ra chuyện gì?
Bà Tiết lại chưa từng thấy qua sự đời gì khác, đi ra đi vào cũng chỉ ở trong thôn hoặc là nhà mẹ đẻ, gặp cũng toàn là mấy người thân ngày thường, thân ở trong đó hiển nhiên đã bị loại thói quen này cuốn theo, không thể không để ý.
Bà ta bảo: “Bây giờ nhà mình còn không có đất không thể trồng bông, bên bọn họ lấy đâu ra bông mà dệt vải? Từ bao nhiêu năm trước đã không có rồi, nếu thật sự không được thì tôi đi chợ đen đổi ít phiếu vải.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ dừng hộ con cái, mẹ là mẹ của đoàn trưởng, nếu như để người bắt được, mẹ nói xem là phê bình mẹ hay là không phê bình đây?”
Bà Tiết: “Nếu thật sự không được thì lấy vải trắng tôi để lại sau trăm tuổi ra mà nhuộm dùng đi.”
Người già bản địa đều có thói quen chuẩn bị áo liệm và vải trắng đưa tang cho mình, sau này điều kiện quá tệ mới không gom ra được.
Của bà Tiết là do năm đó mẹ chồng vừa dệt vừa mua gom được, bà cụ gom rất nhiều trong nhà, sau trăm năm chia cho hai đứa con trai, bà Tiết và ông Tiết cũng được chia một ít.
Trước đây vì Tiểu Lĩnh ngủ không ngoan, không có cách nào dùng chung ổ chăn với Đại Quân nên lấy một phần ra làm hai cái chăn mới cho bọn trẻ.
Lúc này lại lấy ra cũng được, dù sao may quần áo cho cháu trai thì bà ta cũng không tiếc.
Nhưng mà nó không hợp.
Đó là vải bông tự nhiên dày, làm chăn còn được chứ không hợp làm quần áo mùa hè.
Lâm Tô Diệp tính xem nên đến đâu đổi ít phiếu vải đây, chỉ là thời buổi này phiếu vải đều dựa theo đầu người để phát, người thường một năm được phát phiếu vải mười lăm thước, nhà ai kết hôn hay có tang sự còn phải đi mượn, thường đều sẽ không dư.
Vừa vặn Dương Thúy Hoa đạp xe đạp mang một đống đồ qua đây.
Cô ta đỗ xe đạp ở cửa, hô một tiếng: “Chị dâu có nhà không, tôi là Dương Thúy Hoa đây.”
Lâm Tô Diệp vừa nghe đã vội kêu cô ta vào.
Dương Thúy Hoa vào sân, thuận tay đặt túi đựng phân bón do Nhật sản xuất dùng để bọc vải dệt thoi xuống đất.
Cô ta nói với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, xem xấp vải này có ưng không?”
Lâm Tô Diệp vui vẻ, đúng là đang lúc buồn ngủ có người kê gối cho, con người Dương Thúy Hoa này thật sự không tệ.
Lâm Tô Diệp mở ra nhìn, đều là một ít vải dệt thoi có thể nhìn thấy rõ ràng đầu sợi, những chỗ có lỗ thủng nhỏ và chỉ thừa.
Nhưng nó vẫn là vải!
Cô nói trong sự vui mừng: “Bán thế nào? Tôi lấy hết!”
Dương Thúy Hoa: “Ở đây có ba mươi thước đều cho cô hết, không lấy tiền.”
Lâm Tô Diệp: “Thế không được, tôi không thể lấy miễn phí được.”
Dương Thúy Hoa: “Hôm đó Tiết Minh Dực đi tới nhà tôi trả tôi năm đồng tiền, tôi nghĩ năm đồng tiền là đền cho cô đương nhiên không cần lấy về, vừa vặn hợp tác xã tiêu thụ có vải dệt thoi tôi mới mua một ít cho cô.”
Đương nhiên số vải này phải hơn năm đồng tiền nhưng Dương Thúy Hoa vẫn vui lòng cho, cô ta muốn thấy bộ dáng vui vẻ của Lâm Tô Diệp, cũng không biết là có tật xấu gì nữa.
Lại nói Tiết Minh Dực và anh cả của mình là bạn học, lúc nhỏ mình còn từng thích thầm Tiết Minh Dực, lại còn đẩy Lâm Tô Diệp ngã một cái bị thương, không hỏi cho rõ phải trái đúng sai đã nói xấu người ta, chỗ nào cũng sai hết, Tiết Minh Dực và Lâm Tô Diệp người ta rộng lượng tha thứ cho mình khiến cô ta thật sự rất biết ơn, chút vải này không tính là gì cả.
Nếu như Tiết Minh Dực và Lâm Tô Diệp thật sự nổi giận vậy công việc ở hợp tác xã tiêu thụ của cô ta có khả năng không giữ được mất, không tin cứ nhìn Hồ Quế Châu mà xem.
Lâm Tô Diệp không chịu chiếm lời, kêu cô ta bình thường bán thế nào thì trả tiền cho cô ta như vậy.
Không cần phiếu vải đã là lời lớn rồi, nếu còn không lấy tiền vậy không được.