Chương 187: Viết thư tố cáo 2
Cô mau chóng lôi giấy viết thư ra viết, nói cho Tiết Minh Dực biết mình đang sống ở nhà thì đột nhiên Lâm Uyển Tinh xuất hiện, giương nanh múa vuốt, nhìn người bằng lỗ mũi, khoe khoang thể hiện giống Hồ Quế Châu khiến cô rất tức giận, nếu đối phương đã đeo đồng hồ, đi giày da, mặc quần áo đẹp thế này, vậy cô phải đòi tiền của đối phương.
Viết xong cô cảm thấy dùng từ thô tục không đủ văn khí, không xứng với loại thanh cao đó và khí chất của người thành phố của Lâm Uyển Tinh.
Thật ra cô muốn nói mấy từ như diễu võ dương oai, vênh mặt hất hàm sai khiến, tự hạ thấp địa vị này, đáng tiếc lại không biết, vì thế để nâng cao chất lượng của bức thư này cô bắt đầu lật tự điển tra chữ, nhất định phải tìm được mấy từ lợi hại và cao cấp.
Cuối cùng cô chọn mấy từ: Cáo mượn oai hùm, quái gở, áo gấm về làng, khách không mời mà tới, không mời tự tới…
Lời viết ra chính là Lâm Uyển Tinh áo gấm về làng, tự mình dùng kìm gắp than uốn tóc, đeo đồng hồ lớn, mặc quần áo đẹp, đi giày da, đeo túi xách nhỏ, tới nhà cô làm một vị khách không mời mà đến, hay cho một kẻ không mời tự tới.
Cô ta nghênh ngang, thoạt nhìn thì cáo mượn oai hùm, nói chuyện còn quái gở, nói gì mà rượu nếp bánh quy cũng không cho nên khoe khoang cho ba đồng tiền, cô ta còn dùng ánh mắt cao ngạo nhìn mình, chê cười mình ở nhà không làm việc, không văn hóa, mình thì hận thù sôi sục, kêu cô ta trả tiền.
Cho dù chép từ theo từ điển nhưng vì chữ nhỏ, lại đang đêm muộn, cô chép sai vài chữ nhưng bản thân lại cảm thấy rất đúng.
Cô đọc thư của mình, có phải có hơi long trọng quá rồi không? Sao cứ thấy hơi không được tự nhiên?
Cô mới học có mấy ngày này mà học toàn là từ thường dùng, thành ngữ và một vài từ rất văn bản đều không học, lúc này không có tự tin.
Cô nghĩ hay là kêu Đại Quân giúp mình xem sao? Lại nghĩ Đại Quân là một đứa trẻ thằng bé chắc chắn không hiểu, hay là để trí thức Cố xem? Không được không được, quá mất mặt.
Lúc này trong lòng cô lại có hơi ngại ngùng, cảm thấy mình ép góa phụ trả tiền có hơi không hay, lại nghĩ Tiết Minh Dực làm người nghiêm túc có nguyên tắc, nếu anh biết phỏng chừng sẽ không vui.
Nhưng anh chưa bao giờ từng mắng người, cho dù không vui phỏng chừng cũng chỉ nói cô không nên đòi tiền mà không giống những người đàn ông khác về nhà mắng vợ làm mất mặt thậm chí còn đánh vợ.
Để đánh đòn phủ đầu, chặn cơn giận có khả năng xảy ra của Tiết Minh Dực, cô viết:
Hai chúng ta là hai vợ chồng, tiền của anh chính là tiền của nhà mình, em ở nhà may quấn áo (quần áo) ciếm (kiếm) cũng có một phần của anh, chỉ là không nhiều bằng anh ciếm (kiếm), nhưng em cũng không dấu (giấu) anh, anh có tiền cũng không thể dấu (giấu) em. Cũng không phải em không cho anh cho người ta mượn tiền, anh phải xem xét là chuyện gì, nếu như người ta nhanh trả tiền cho anh vậy đó là người tốt, có thể chơi, nếu như mượn không trả còn mượn hoài không chịu trả nữa, vậy chính là coi anh thành người tiêu tiền như lước (nước), anh còn cho mượn thì anh chính là đồ ngốc.
Em nói có đúng không?
Nếu anh cảm thấy em đòi tiền cô ta là không đúng khiến anh không tiện làm người, vậy anh mau về nhà ly hôn, con cái, mẹ và cô út thêm cả ngôi nhà đều theo em, mỗi tháng anh gửi tiền dưỡng lão và tiền nuôi con về là được.
Còn nếu anh cảm thấy em nói đúng vậy sau này anh tránh xa Lâm Uyển Tinh một chút cho em.
Để nhấn mạnh lời nói của mình, cô còn vẽ một biểu cảm ở phía sau, quắc mắt nhìn trừng trừng, vô cùng có hình tượng.
Cô biết mình có hơi giống từ mà Tiết Minh Dực viết cho Tiểu Lĩnh: Được chiều mà kiêu. Cô dám như vậy vì cô có tự tin, cô út, con trai và Toa Toa chắc chắn đều ủng hộ cô. Tiết Minh Dực hơn phân nửa cũng sẽ không nói cô, trước đây mỗi lần về nhà thăm thân cho dù cô có chuyện gì anh đều giúp cô hết.
Vì để tên đầu gỗ Tiết Minh Dực càng hiểu lý do tại sao cô lại đòi tiền Lâm Uyển Tinh hơn, cô lại vẽ một bộ dáng Lâm Uyển Tinh và Lâm Uyển Lệ tới nhà mình, vẽ lại dáng vẻ cao ngạo đó của Lâm Uyển Tinh, bên cạnh còn có một Lâm Uyển Lệ chân chó.
Bức tranh này cô vẽ vô cùng chân thật, vì sự chán ghét đối với Lâm Uyển Tinh, đương nhiên cũng quy công lao nhờ thường ngày nhìn chằm chằm vẽ động tác của đám người Toa Toa.
Sau khi vẽ xong cô rất hài lòng, lại móc năm hào tiền ra kẹp trong lá thư, viết: Đây là tiền em may quần áo, cho anh tiêu vặt, đợi em kiếm được nhiều tiền cũng sẽ cho anh nhiều hơn.