Chương 188: Viết thư tố cáo 3
Để tránh quấy rầy hai bé trai, hôm sau Lâm Tô Diệp lén lút một mình đi gửi thư còn là thư hỏa tốc, tiêu trong đống năm mươi đồng tiền của Lâm Uyển Lệ.
Quả nhiên tiêu tiền của người khác có đắt cỡ nào cũng không đau lòng!
Cũng không biết thư có thể chạy nhanh hơn Lâm Uyển Tinh hay không.
Loại lời này đương nhiên cô không thể gọi điện mắng anh, để người nghe được cũng không hay.
Gửi xong thư cô cũng không nghĩ ngợi gì, ngược lại vì cầm được giấy nợ mà trong lòng thở phào một hơi, một viên đá đã rơi xuống, lúc này người tức tối nghẹn uất nên là Lâm Uyển Tinh mới đúng.
…
Thời tiết càng ngày càng nóng, trường học bắt đầu ngủ trưa, yêu cầu các học sinh đều tới trường học ngủ.
Lâm Tô Diệp đổi thành buổi sáng dẫn Toa Toa đi tới trường, buổi trưa về nhà ăn cơm rồi ngủ ở nhà, buổi chiều làm việc và học vẽ tranh chứ không tới trường.
Hai bé trai thì lại cầm đệm rơm lúa mạch mà ông nội đan ngày trước đi tới trường, có thể trải trên sàn ngủ mà không cần ngủ trên bàn ghế, tránh cho rớt xuống.
Bọn trẻ vốn không muốn mang nhưng bà Tiết khóc nước mắt nước mũi tèm nhèm cứ bắt hai bé trai mang đi, chỉ sợ Tiểu Lĩnh ngủ không ngoan sẽ ngã xuống.
Nếu như không mang, bà ta ở nhà chắc chắn sẽ lo lắng nên Lâm Tô Diệp kêu hai bé trai mang đi, hai bé trai chỉ có thể tuân lệnh.
Qua mấy ngày cô đã may xong quần áo sợi tổng hợp cho Dương Thúy Hoa, khi đi học mang qua đặt ở đại đội, Dương Thúy Hoa tan làm băng qua Đại Dương Loan có thể cầm về ngay.
Ngày hôm sau Dương Thúy Hoa mặc quần áo mới, bây giờ người ta gọi là áo ngắn, nhưng áo ngắn của người khác dài rộng vừa không có eo vừa không có đường cong gì cả, cổ áo vạt áo mềm nhũn giặt còn dễ nhăn, nhưng Lâm Tô Diệp người ta làm lại không thế.
Không biết thêm gì mà cổ áo cứng hơn, vạt áo cũng rất phẳng, trông vô cùng khí phách.
Trên đường Dương Thúy Hoa ngồi xe buýt đi làm được người bán vẽ và người quen hỏi cả đường, đều nói bộ đồ của cô ta đẹp, hỏi làm ở đâu.
Dương Thúy Hoa rất đắc ý, cô ta cười đáp: “Bộ này cũng tốn nhiều tiền lắm đó, một cái áo này tiền công thôi đã một đồng rồi.”
Quần áo mùa đông và tết, một cái áo mới bảy tám xu mà một cái áo này của cô ta lại tận một đồng?
Mọi người đều cảm thấy đắt quá.
Dương Thúy Hoa cười lạnh: “Đắt? Không biết nhận hàng mới kêu đắt, hàng nhập khẩu ở tiệm bách hóa tỉnh đều phải dùng phiếu ngoại tệ để mua, phiếu ngoại tệ một đồng đổi được tám, chín đồng tiền của chúng ta, một cái quần cộc to bằng bàn tay không có vải gì đã cần phiếu ngoại tệ tám đồng rồi, một cái áo nịt ngực bó ngực chỉ hai miếng vải bằng lòng bàn tay đã mười hai đồng, đắt? Đương nhiên đắt nhưng phải xem là ai mua đã!”
Tuy rằng cô ta khoa trương nhưng người ta có bản lĩnh để khoa trương, lớn lên cũng không tệ, công việc tốt, gia cảnh tốt, còn xuất thân trong bần nông trung nông, cô ta có nói gì hiển nhiên người khác cũng không có cách nào phản bác.
Trong lòng mọi người cũng thầm cảm thấy cái áo này thật sự đáng một đồng tiền công.
Dương Thúy Hao xuống xe đi tới hợp tác xã tiêu thụ làm việc, vừa vào cổng mấy nhân viên bán hàng ăn mặc đẹp khác nhìn thấy lập tức vây quanh hỏi.
“Thúy Hoa, cái áo này của cô đẹp quá, may ở đâu thế?”
“Không ho he tiếng nào đã mua được đồ tốt cho mình rồi, thật không thú vị!”
Dương Thúy Hoa: “Gì chứ, không phải tôi thử trước, nếu đẹp thì kể cho các cô nghe hay sao. Tôi nói với các cô này, cái áo này may cũng đắt lắm đấy nhé, tổ may vá của hợp tác xã tiêu thụ chúng ta không làm được đâu. Đây là tay nghề lâu năm cũng từ mấy chục năm trước, chuyên may quần áo cho các tiệm may cao cấp trong thành phố lớn đấy nhé.”
Dương Thúy Hoa thật dám chém gió, chém không cần tiền đẩy hết lên người Lâm Tô Diệp.
Cô ta nghe mẹ nói cô vợ mà Tiết Minh Dực lấy được đó hơi có lai lịch, mà ông bà nội của Lâm Tô Diệp đều xuất thân từ gia tộc lớn, đó là tiểu thư nhà giàu có, sau này trong nhà sa sút còn có con cái tham gia cách mạng, vừa vựa tránh được bị đấu tố là thổ hào, còn lăn lộn thành bần nông và trung nông, như thế cũng đã rất may mắn rồi.
Nghe nói bà nội của Lâm Tô Diệp xuất thân từ gia đình may vá đã học được không ít thứ, sau lại dạy cho cháu gái nên hiển nhiên tay nghề của cô cũng tốt hơn người khác rồi.
Chỉ nói riêng cổ áo của cái áo này, người nông thôn chưa từng thấy nó phẳng như vậy bao giờ.