Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 191 - Chương 191. Đón Con Trai

Chương 191. Đón con trai Chương 191. Đón con trai

Chương 191: Đón con trai

Tôn Triển Anh dáng người tầm trung, tướng mạo xinh đẹp, lúc còn trẻ cũng là một hoa khôi thôn. Đáng tiếc sau này gả đi quanh năm lao động, lại thêm sinh bốn đứa con gái mà không có lấy một mụn con trai, cả ngày bị người ta bàn tán sau lưng, ngoài mặt cô ta không nói nhưng áp lực trong lòng lại vô cùng lớn, ngày thường mặt ủ mày chau, trên mặt còn treo vẻ khổ sở, trên mi tâm hằn rõ ba đường vân thật sâu.

Lâm Tô Diệp mời cô ta vào nhà chính ngồi, rót nước cho cô ta uống.

Tuy rằng chị cả có hơi khôn khéo tính toán, làm người cũng không tính là lanh lợi thậm chí còn hơi cố chấp ngang bướng, nhưng cũng mạnh mẽ, không thích chiếm lời của người ta.

Trước đây khi còn ở chung, Lâm Tô Diệp trợ cấp cho cô ta tiền và ít đồ ăn, chị cả đều nghĩ mọi cách trả lại cho cô ta, không trả được ngang giá thì làm việc giúp cô.

Khi ấy đệm chăn của Lâm Tô Diệp đều là cô ta giặt giúp.

Tôn Triển Anh thò đầu nhìn máy may: “Em dâu, máy may này của em dùng rất tốt đấy.”

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Đúng đó, may quần áo cũng nhanh hơn nhiều, nếu như chị cả cần thì tới tìm em may cho.”

Tôn Triển Anh thở dài: “Chị mặt dày tới muốn làm phiền em nhưng chị không có vải.”

Nếu là người khác có khả năng còn cho rằng Tôn Triển Anh tới kể khổ, muốn đòi Lâm Tô Diệp vải nhưng Lâm Tô Diệp lại biết chị cả không phải như thế, cô ta chỉ nói chuyện không có vải đó thôi.

Cô đợi Tôn Triển Anh nói rõ ý tới.

Cô ta nhìn ra bên ngoài thấy mẹ chồng không vào trong mới uống ngụm nước, nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Tô Diệp, cố lấy dũng khí nhỏ giọng bảo: “Em dâu, chị hỏi em một chuyện.”

Lâm Tô Diệp gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Chị dâu, chị cứ việc hỏi.”

Tôn Triển Anh hắng giọng: “Em dâu, năm đó khi em mang thai cặp song sinh…”

Lâm Tô Diệp nhìn cô ta, rất không hiểu có ý gì.

Tôn Triển Anh nói tiếp: “Chính là… cặp song sinh, hai đứa em… thế này, thế kia…”

Cô ta duỗi hai tay ra, chọc hai ngón cái vào nhau: “Tư thế thế nào?”

Mặt Lâm Tô Diệp soạt một cái đỏ bừng.

Chị cả quá… quá dám hỏi rồi.

Nào có ai đi hỏi chuyện phòng the của vợ chồng người ta chứ?

Những người phụ nữ tập trung nói chuyện phiếm trong thôn đó ngược lại rất thích nói chuyện hạ lưu, không phải nói chút chuyện trong chăn đó của mình thì chính là nghe ngóng chuyện giường chiếu của hai vợ chồng người khác.

Nhưng… Lâm Tô Diệp và Tôn Triển Anh không thế.

Tôn Triển Anh cũng biết cô không phải loại người thích nghe lời đồn đãi đó, sao đột nhiên lại nói chuyện này?

Cô ta nhìn mặt của Lâm Tô Diệp đỏ bừng, bản thân mình cũng thấy hơi ngại ngùng, nhưng cô ta đã ấp ủ mấy ngày liền rồi, hiển nhiên phải hỏi cho rõ ràng.

Cô ta thấp giọng nói: “Em dâu em đừng ngại, chuyện sinh con này có gì phải ngại đâu?”

Cô ta hỏi Lâm Tô Diệp khi mang thai cặp song sinh đã dùng tư thế gì, thời gian khi nào, làm mấy lần, nằm mơ gì, có gì đặc biệt không.

Lâm Tô Diệp không ngừng đỏ mặt, ngay cả lỗ tai, cổ và mu bàn tay đều đỏ bừng.

Bây giờ hai bé trai đã tám tuổi, năm đó cô và Tiết Minh Dực ôm ấp thế nào làm sao cô còn nhớ nổi?

Nếu thật sự phải tính thì có khả năng là hai ngày viên phòng đó.

Đêm viên phòng đó ngược lại cô nhớ rất rõ vì dù sao cũng là lần đầu, nhưng… cô cũng không có cách nào nói với chị dâu.

Lại nói cái này có liên quan gì đến sinh con trai con gái đâu?

Chuyện này quả thật giống như bạn hỏi một người béo rằng béo như vậy ngồi ăn hay là nằm ăn, ăn bằng tay trái hay là ăn bằng tay phải vậy?

Tôn Triển Anh lại rất thành kính: “Em dâu tốt, em nói cho chị dâu biết đi để chị dâu được hưởng chút vận may của em mang thai một đứa con trai.”

Mặt của Lâm Tô Diệp vừa mặt vừa nóng: “Chị dâu, chị nghe ai nói thế, không được tin, chị thấy thai đầu của em là con trai nhưng thai thứ hai là con gái mà, em cũng không đảm bảo sinh được con trai đâu.”

Cô và Tiết Minh Dực kết hôn được tám năm nhưng anh về nhà thăm người thân được có vài lần, cô cũng chỉ sinh hai lần.

Trong thôn có vài người phụ nữ tám năm sinh bốn năm đứa, con trai con gái đều có cả, mình so với bọn họ cũng chẳng có gì đặc biệt cho nên cần gì tới hỏi cô?

Thật xấu hổ!

Tôn Triển Anh lại có hơi không bình thường, hốc mắt của cô ta lập tức đỏ lên, cầm ống tay áo lau nước mắt: “Em dâu, chị… chị có nỗi khổ trong lòng cũng chỉ nói với em được thôi.”

Cô ta sợ mình giống mẹ sinh bảy tám đứa con mới có được một đứa con trai.

Mẹ cô ta sinh liền tù tì sáu chị em gái cô ta cuối cùng mới sinh được một đứa em trai bảo bối, trong tên của mấy chị em cô ta tên đều mang chữ tử, tên cúng cơm của cô ta là Lan Tử (đón con trai).

Bình Luận (0)
Comment