Chương 190: Viết thư tố cáo 5
Hơn nữa cô phải may áo cho cô út trước, qua vài ngày nữa phải gặt lúa mì rồi, cô út là sức lao động tráng đinh phải đi gặt lúa mì nên cô muốn may xong sớm áo mới mùa hè cho cô út.
Người nông thôn trên cơ bản không may áo ngắn tay mà đều là áo dài tay, lạnh thì thả xuống mà nóng thì xắn lên, ngắn tay không thực dụng.
Lâm Tô Diệp cũng làm áo dài tay cho cô út, gặt lúa mì hay bị đầu nhọn cọ vào ngứa, ống tay dài có thể che cánh tay.
Tính như vậy ít nhất cũng phải mười ngày mới có thể cho Dương Thúy Hoa.
Dương Thúy Hoa: “Không sao, cơm ngon không sợ muộn.”
Làm chậm càng tốt, mình mặc đẹp của mình trước, người khác không có cái giống của cô ta, đợi khi mọi người đều mặc rồi vậy không có gì đặc biệt nữa.
Lâm Tô Diệp tiễn cô ta đi, trở về lại rất vui vẻ, một cái áo một đồng tiền, tuy rằng mình cộng cả tiền chỉ, cúc và thêm ít vải vụn vào nhưng vẫn có thể lãi hơn bảy xu.
Dù tiền không nhiều nhưng đối với phụ nữ nông dân không thể tự mình kiếm được một hào tiền mà nói, một hào cũng đủ khiến người ta kích động rồi, càng huống chi là bảy xu.
Hơn nữa làm xong quần áo luôn sẽ thừa chút vải thừa đuôi thẹo, ngấm ngầm giữ lại may sau cũng đáng giá hai ba xu tiền, mấu chốt là không cần phiếu vải.
Trước đây gom được ít vải từ việc may quần áo cho Cố Mạnh Chiêu và Tôn Gia Bảo, lần này lại có thể gom một ít từ Dương Thúy Hoa và chị em của cô ta, gom một chút có thể làm cái áo mùa hè cho Toa Toa.
Lâm Tô Diệp lại có sức gấp đôi.
Liên tiếp bận rộn mấy ngày, chiều hôm ấy cô đang giẫm máy khâu thì nghe thấy bà Tiết đang ở cửa cãi nhau với người ta.
Cô dừng động tác giẫm máy lại nghe thử, ra là mẹ chồng và chị cả Tôn Triển Anh đang ở đó chửi lộn!
Tôn Triển Anh và bà Tiết vẫn luôn không hợp nhau, khi ở chung mẹ chồng con dâu toàn cãi nhau khiến ông Tiết và anh cả Tiết ở giữa không ít lần bị kẹp đến ná thở.
Hai người cãi nhau khác với bà Tiết và Lâm Tô Diệp cãi nhau, Lâm Tô Diệp và bà Tiết cãi nhau đa phần là đấu võ mồm, không tổn hại hòa khí, quay người nên thế nào thì nên như thế.
Nhưng Tôn Triển Anh và mẹ chồng thì lại thường xuyên chiến tranh lạnh không nói chuyện, cho dù ở chung dưới một mái hiên cũng lạnh nhạt đối phương.
Sau khi chia nhà bà Tiết không thích qua đó cũng không cho Tôn Triển Anh qua đây, hai người gặp nhau trên đường còn giả bộ không nhìn thấy đối phương.
Nếu như không có chuyện đặc biệt Tôn Triển Anh thường sẽ không tới nhà phòng hai, sợ đụng mặt lại gặp phiền phức với mẹ chồng.
Hôm nay chị cả tới cửa khiến Lâm Tô Diệp cảm thấy chắc chắn có chuyện lớn.
Nhưng mà hai người luôn không đếm xỉa đến nhau sao lại cãi nhau rồi?
Lâm Tô Diệp nghe nội dung và cách thức hai người cãi nhau, thật sự không có một chút gì khác biệt với trước đây.
Bà Tiết mắng chị cả không sinh được con trai còn ra vẻ nọ kia, cả ngày chuyển đồ nhà mình tới nhà mẹ đẻ trợ cấp cho em trai và cháu trai, đối xử với bọn họ còn tốt hơn với chồng và con gái mình.
Chị cả Tiết thì lại không hề khách sáo đánh trả: “Con mắt nào của mẹ nhìn thấy con chuyển hết đồ sang nhà mẹ đẻ? Con là đồ ngu sao? Con không thể tự sống được sao? Mẹ không chuyển đồ trợ cấp cho nhà mẹ đẻ anh em cháu trai chắc? Mẹ chuyển còn là của con trai mẹ và chồng kiếm được, còn con chuyển là của bản thân con kiếm được nhé.”
Bà Tiết: “Cô là đại anh hùng rồi, mau đi bắc loa phát thanh biểu dương cô đi.”
Không biết chị cả nói câu gì, Lâm Tô Diệp nghe không rõ, chỉ nghe thấy bà Tiết giậm chân xù lông nhím.
Bà ta quát: “Có loại con dâu nào như cô không? Dám nói chuyện với mẹ chồng như thế, nếu là mẹ chồng tôi ở đây đảm bảo sẽ kêu con trai đánh cô.”
Chị cả Tiết: “Bây giờ là xã hội mới rồi, mẹ đừng hòng giở trò phong kiến mẹ chồng ác bá đánh đập con dâu ở đây!”
Bà Tiết nổi nóng: “Cô muốn làm gì, đừng có tới cửa nhà tôi, không chào đón cô.”
Bà ta dẫn Toa Toa đi tới vườn rau nhỏ to cỡ lòng bàn tay nhà mình để bắt sâu và nhổ cỏ dại, khi trở về nhìn thấy Tôn Triển Anh tới, bà ta lập tức chặn không cho vào.
Tôn Triển Anh: “Con không tìm mẹ, con tìm em dâu.”
Bà Tiết: “Cô bớt tìm nó đi, đừng có dạy hư nó.”
Tôn Triển Anh lại không để ý tới bà ta mà đi thẳng vào trong sân: “Em dâu có nhà không?”
Lâm Tô Diệp vừa vặn đi ra, cười hỏi: “Chị dâu, đã một thời gian không tới rồi.”
Tôn Triển Anh: “Còn không phải ngày nào cũng đi làm để hầu hạ gia đình lớn hay sao, nào có rảnh đâu.”