Chương 197: Khôn lỏi 2
Lâm Uyển Tinh tạm biệt Vương Phúc Thuận lại đi tìm chính ủy viên Phùng.
Chính ủy viên Phùng vừa mới họp xong đi ra, nhìn thấy Lâm Uyển Tinh đã chào hỏi cô ta một tiếng, an ủi vài câu.
Lâm Uyển Tinh lại lấy tiền ra trả cho anh ta.
Chỉnh ủy viên Phùng không nghĩ nhiều, lúc này vừa vặn anh ta đang cần chút tiền, không ngờ Lâm Uyển Tinh lại qua đây trả tiền mới theo bản năng định đưa tay nhận.
Hốc mắt của Lâm Uyển Tinh đỏ lên, thở dài bảo: “Chính ủy viên Phùng, anh nhất định phải nhận, đừng giống như tham mưu Vương.” Cô ta hít mũi: “Tôi thật sự tới để trả tiền, ai ngờ tham mưu Vương không những không nhận, còn cố tình nhét cho tôi một ít, tôi… nào có không biết xấu hổ như vậy.”
Bàn tay duỗi ra của chính ủy viên Phùng lập tức giơ lên gãi đầu, sau đó thu về mò trong túi quần.
Lâm Uyển Tinh lấy cả tiền của chính ủy viên Phùng lẫn của tham mưu Vương ra đưa cho anh ta: “Làm phiền chính ủy Viên phùng trả tiền cho tham mưu Vương luôn hộ tôi, tôi thật sự không thể lấy, nếu như tôi lấy tôi sẽ thành cái gì? Tôi thật sự tới để trả tiền, tôi cũng không thể bị người nói tôi mượn tiền còn không trả.”
Chính ủy viên Phùng vội vàng lùi lại một bước: “Em dâu, tuyệt đối không có người nào nói cô như vậy, thật sự không có, cô nhất định phải rộng lòng.”
Đã đến mức này rồi, anh ta chỉ đành vét hết toàn bộ tiền của trên người mình ra, tổng cộng cũng chỉ được hơn chín đồng đều đưa hết cho Lâm Uyển Tinh: “Em dâu, tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện trả tiền, khoản tiền này coi như đã trả xong rồi, chúng tôi đã nói rõ với lão Hồ không cần trả.”
Nói xong anh ta mượn cớ có việc vội vàng đi trước.
Lâm Uyển Tinh nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của anh ta mà thở dài, tôi thật sự muốn trả tiền mà, tại sao các người đều cần như vậy? Tôi không thể bị Lâm Tô Diệp sỉ nhục có nợ không trả.
Cô ta lại đi tìm mấy người khác trả tiền, cũng đều như vậy, cuối cùng không có một ai nhận tiền còn trợ cấp ngược lại cho cô ta mười mấy đồng, có người thật sự không có tiền thì không cho, chỉ nói nợ cũ đừng nhắc tới nữa.
Khi Lâm Uyển Tinh định về nhà vừa vặn gặp thông tín viên Tiểu Thẩm qua đây còn cầm mấy lá thư, cô ta thuận miệng hỏi han vài câu có phải thư của đoàn trưởng Tiết và đoàn trưởng Tần hay không, cô ta đang vừa vặn qua đó có thể đưa cho bọn họ luôn.
Tiểu Thẩm cười bảo: “Thật sự có của đoàn trưởng Tiết đấy.”
Anh ta lấy ra quơ một cái.
Lâm Uyển Tinh thuận tay cầm qua liếc mắt nhìn, vậy mà lại là công xã Thành Quan! Đây nhất định là thư Lâm Tô Diệp viết, đây là thư cáo trạng!
Loại cảm giác sỉ nhục giống như bị người vả cho một cái trong nháy mắt dâng lên khiến cô ta rất bực bội, sắc mặt cũng đỏ gay.
Cô ta bóp chặt thư định nhét vào trong túi của mình.
Tiểu Thẩm nhìn vẻ mặt của cô ta, vội vàng rút thư về, cười bảo: “Thật ngại quá tuyên truyền Lâm, đây là thư của đoàn trưởng Tiết.”
Lâm Uyển Tinh sững sờ: “Tôi định qua đó, tôi sẽ đưa cho anh ấy.”
Tiểu Thẩm cười một cách rất lễ mạo: “Hôm nay đoàn trưởng Tiết không ở đây, anh ấy đã dặn dò tôi thư của anh ấy nhất định tôi phải tận tay giao cho anh ấy, nếu như có một lá thư rớt mất hoặc là mượn tay người khác đưa vậy anh ấy sẽ điều tôi tới tuyến mũi nhọn dưới đoàn của anh ấy ngay, cô biết tôi chỉ là lính văn hóa, không chịu nổi nỗi khổ đó đâu, tôi đây không dám không nghe.”
Trước đây Tần Kiến Dân từng giúp Tiết Minh Dực lấy một lá thư nhà, trở về Tiết Minh Dực đã đi qua uy hiếp cậu ta, cậu ta nào còn dám nữa.
Mặt của Lâm Uyển Tinh lập tức trở nên khó coi, rất xấu hổ: “Vậy thì sao, tôi… cũng không phải tôi muốn xem trộm thư, tôi chỉ thuận tay đưa tới thôi.”
Tiểu Thẩm nói cho cô ta biết hôm nay đoàn trưởng Tiết và đoàn trưởng Tần đều không ở đây.
Lâm Uyển Tinh ồ một tiếng rồi đi trước.
Một lính thông tin liên lạc nữ đi qua, thấy thế mới bảo: “Thẩm Hồng Ba, có chuyện gì thế?”
Tiểu Thẩm cười đáp: “Cán sự Lâm tìm đoàn trưởng Tiết nhưng đoàn trưởng Tiết không có ở đây.”
Kim Đan bĩu môi: “Đoàn trưởng Tiết vẫn luôn trốn ả, ả cần gì cứ tìm đoàn trưởng Tiết mãi thế.”
Trước đây khi chủ nhiệm Hồ còn sống, anh ta và mấy người đoàn trưởng Tiết, đoàn trưởng Tần, tham mưu Vương và chính ủy viên Phùng có quan hệ tốt, một người phụ nữ như cô ta tham gia vào một chút cũng thôi đi, bây giờ chồng đã mất rồi mà cô ta cũng không tị hiềm. Gia đình của tham mưu Vương và chính ủy viên Phùng đều ở đây cả nhưng cũng không giống cô ta cả ngày tham gia vào chuyện của chồng như thế.