Chương 198: Khôn lỏi 3
Kim Đan ở bộ phận thông tin liên lạc nắm rõ toàn bộ tin tức trong bộ chỉ huy sư đoàn này như lòng bàn tay, biết Tiết Minh Dực và Lâm Uyển Tinh từng xem mắt, cũng từng bắt gặp Hồ Thành Hâm giải thích với Tiết Minh Dực, lại càng nghe rõ Tiết Minh Dực nói không để ý, hơn nữa còn khắp nơi duy trì khoảng cách với Lâm Uyển Tinh, chỉ sợ chiến hữu hiểu lầm gì đó.
Trước đây Hồ Thành Hâm sinh bệnh, cô ta tới mượn tiền của đoàn trưởng Tiết và đoàn trưởng Tần, Kim Đan cũng biết.
Vừa rồi Lâm Uyển Tinh qua đây trả tiền cho mấy người tham mưu Vương, Kim Đan cũng đã nhìn thấy hết, cô ta thật sự khâm phục Lâm Uyển Tinh này, thật đúng là quá cơ hội.
Lúc này nợ tiền lại không cần trả một cách quang minh chính đại, người ta còn trợ cấp ngược lại cho cô ta một ít, cái này không nói nhưng cô ta còn kiếm được hình tượng người tốt tự cường, tự tôn cho dù dùng tiền trợ cấp của chồng cũng nhất định phải trả nợ.
Chậc chậc, người phụ nữ này thật lợi hại.
Cứ đà này xem chừng tiền của đoàn trưởng Tiết và đoàn trưởng Tần cũng sắp bay rồi.
Qua vài ngày, sáng sớm Tiết Minh Dực và mấy người Tần Kiến Dân ngồi trực thăng bay về từ trung tâm chỉ huy đại quân khu.
Vừa xuống máy bay bọn họ đã đi tới trung tâm chỉ huy sư bộ họp, cơm trưa cũng là sĩ quan hậu cần dẫn người đưa tới, đợi khi bọn họ ra ngoài đã khoảng bốn giờ.
Tiết Minh Dực vừa ra khỏi phòng họp đã nhìn thấy gương mặt búp bê của Tiểu Thẩm cười đến vô cùng rạng rỡ, anh chạy bước nhỏ qua: “Thư?”
Tiểu Thẩm cười khà khà, móc từ trong túi ra một lá thư đưa cho Tiết Minh Dực như hiến vật quý: “Đoàn trưởng Tiết.”
Đôi mắt đen của Tiết Minh Dực sáng ngời, duỗi tay nhận lấy, vừa liếc mắt đã nhìn ra là thư Lâm Tô Diệp viết, lại còn là thư hỏa tốc.
Thư mà vợ đích thân viết!
Vẻ mệt mỏi trên mặt anh lập tức bị quét đi sạch
Tuy rằng là thư hỏa tốc nhưng anh cũng không lo lắng, nếu như trong nhà có chuyện gấp cô nhất định sẽ gọi điện thoại tới, điện thoại có khó kết nối bao nhiêu cũng chỉ nửa tiếng đồng hồ là có thể nối máy, tóm lại vẫn nhanh hơn thư gửi mấy ngày.
Tần Kiến Dân gọi anh: “Không phải kêu đi tắm sao?”
Một ngày này ngâm mình trong phòng họp, bị mấy tay nghiện thuốc lá phả khói đến nóng nực, hai người bọn họ không hút thuốc quả thực đã chịu thiệt lớn, đều bị ướp ra vị luôn rồi.
Tiết Minh Dực: “Về đây.”
Anh sải bước đi về văn phòng, vừa vào cửa đã móc một con dao gấp từ túi bên đùi ra văng lưỡi dao nhanh nhẹn xé mở phong thư, sau đó cất dao quân đội đi định lấy thư ra đọc.
“Đoàn trưởng Tiết?” Ngoài cửa truyền tới giọng nói dịu dàng, là Lâm Uyển Tinh.
Tiết Minh Dực hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn giấy viết thư với vẻ lưu luyến, một lá thư rất dày, anh có lòng muốn đọc thư trước nhưng Lâm Uyển Tinh đứng ngoài cửa đợi lại không hay.
Anh chỉ đành gấp thư lại đẩy vào, kẹp trên mặt bàn, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Uyển Tinh: “Đồng chí Lâm Uyển Tinh, có chuyện gì?”
Lâm Uyển Tinh dùng sức cắn đôi môi cánh hoa, trong tay cầm cái túi da nhỏ của cô ta, cô ta sớm đã ấp ủ rất nhiều lần những lời muốn nói, thấy Tiết Minh Dực có hơi mất kiên nhẫn mới bảo: “Đoàn trưởng Tiết, mấy ngày trước tôi về quê một chuyến.”
Tiết Minh Dực nhíu mày nhưng không tiếp lời, vì không biết đối phương có ý gì và muốn nói gì cho nên không tiện tiếp lời.
Lâm Uyển Tinh thấy anh không hỏi, chỉ đành tự mình tiếp tục nói: “Cái đó… mẹ tôi bệnh nặng nên tôi về thăm. Em gái đi cùng tôi thuận tiện tới Tiết Gia Đồn gặp em Tô Diệp…” Cô ta hơi dừng lại, nâng mắt nhìn Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực vốn không biết cô ta muốn nói gì, định rời khỏi văn phòng kết thúc cuộc trò chuyện nhàm chán này, nhưng nghe đối phương nhắc đến vợ mình, đôi mắt đen của anh híp lại, cô ta đi tìm vợ nói chuyện?
Tiết Minh Dực đã xem qua tài liệu kiểm tra chính trị của vợ, hiển nhiên cũng biết mối quan hệ giữa cô và mấy người Lâm Uyển Tinh, Lâm Uyển Lệ này.
Trước đây Lâm Uyển Tinh chưa bao giờ từng gặp Lâm Tô Diệp, càng không nhắc đến, tại sao đột nhiên lại tới Tiết Gia Đồn tìm cô nói chuyện?
Trực giác nói cho Tiết Minh Dực biết có vấn đề, anh ra hiệu cho cô ta ngồi xuống nói.
Cạnh cửa có một bàn trà rất cũ chừng một mét rưỡi, thêm một vòng ghế gỗ rất cũ nhưng lại chắc chắn.
Lâm Uyển Tinh đi bước nhỏ tới, chậm rãi ngồi xuống.
Tiết Minh Dực lại không đi qua ngồi, thuận tay cầm điện thoại lên gọi lính cần vụ tới bằng đường dây nội bộ.
Tiểu Thẩm vui vẻ chạy qua: “Đoàn trưởng Tiết, có chuyện gì cứ dặn dò em này.”