Chương 200: Khôn lỏi 5
Cô ta nói tiếp: “Sau đó cô ấy… cô ấy…” Cô ta không nói được nữa mà cắn môi, cầm khăn tay lau khóe mắt.
Lúc này chắc hẳn Tiết Minh Dực sẽ tiếp câu hỏi, cô ta cũng tiện tiếp tục hơn.
Nhưng Tiết Minh Dực lại trầm lặng như nước, vẫn luôn giữ im lặng mà không tiếp lời.
Lâm Uyển Tinh nghĩ anh chắc chắn tức giận vì người vợ này quá làm mất mặt, cô ta nhẹ giọng bảo: “Cô ấy nói kêu tôi trả tiền! Tôi đã nói rồi, không phải tôi không muốn trả tiền, tôi chỉ đợi trở về trả cho đoàn trưởng Tiết nhưng cô ấy vẫn không chịu buông tha như cũ… thật ra cậu cũng không cần tức giận, tôi biết, em gái vẫn luôn ở quê không có kiến thức gì.”
Đây chắc chắn là loại thấy tiền thì sáng mắt, tham tiền vô độ!
Cô ta thêm một câu ác độc như vậy trong lòng mình.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Tiết Minh Dực muốn vẻ mặt nổi nóng và xấu hổ của anh, nhưng ai ngờ anh vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như cũ, không hề có một biểu cảm dư thừa nào.
Đôi mắt của anh đen thăm thẳm, nhẹ giọng hỏi: “Cô có trả cho cô ấy không?
Lâm Uyển Tinh: “?”
Có ý gì, tại sao anh lại hỏi tôi có trả không?
Không phải anh nên vội vàng xin lỗi và giải thích với tôi không có ý đó, đều là vợ và mẹ ở nhà không hiểu chuyện chứ anh không muốn giục tôi trả tiền, tiền này đừng trả nữa sao?
Cô ta thở dài: “Tôi về quê thăm mẹ bị bệnh nặng, mang có chút tiền cũng đều trợ cấp cho bọn họ cả rồi, tôi thật sự không thể chịu đựng được nỗi đau mất đi người thân. Tôi đi tìm em Tô Diệp nói chuyện dù rằng biết bên người chỉ mang có nhiêu đây tiền thôi. Ôi, cũng không biết tại sao cô ấy lại biết về khoản tiền này nữa.”
Cô ta mang theo chút oán trách trong lời nói, cảm thấy Tiết Minh Dực không nên nói cho Lâm Tô Diệp.
Cho nên anh thoạt nhìn trung hậu thành thật không tính toán chuyện tiền nong, nhưng thật ra lại rất khôn khéo. Anh và Hồ Thành Hâm là chiến hữu nên không tiện đòi tiền, để người ngoài nói anh và chiến hữu tình cảm sâu đậm, nhưng chiến hữu vừa qua đời đã bắt đầu tính kế góa phụ như cô ta.
Tiết Minh Dực lại không giải thích, về phần tại sao Lâm Tô Diệp biết chuyện tiền nong chắc tám phần là Lâm Uyển Lệ nói cho cô biết.
Tiểu Thẩm ở nơi đó như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đột nhiên cậu ta cảm thấy hình như cuộc trò chuyện này… có chút gì đó.
Cán sự Lâm này là không muốn trả tiền, trách vợ đoàn trưởng Tiết đòi tiền nên tới cáo trạng sao?
Chu choa mạ ơi, cô thật đúng là một tay khôn lỏi!
Loại chuyện này cậu ta cũng thấy nhiều rồi, đàn ông trong thôn ở bên ngoài hào phóng cho người mượn tiền nhưng vợ không chịu cứ muốn đi đòi về, kết quả bị người lăng mạ là nhỏ nhen, để phụ nữ làm chủ gia đình, chồng không quản được vợ gì đó, người chồng đó nổi cơn tam bành chửi đánh vợ mình một trận.
Đương nhiên, đoàn trưởng Tiết chắc chắn không như vậy, cậu ta chưa từng thấy đoàn trưởng Tiết nổi nóng mắng ai bao giờ.
Người bên dưới phạm sai lầm, đoàn trưởng Tiết cũng chỉ nên phạt thì phạt chứ chưa bao giờ từng dùng lời nói để sỉ nhục người khác.
Lâm Uyển Tinh nhìn Tiết Minh Dực, ngụ ý là tôi không mang tiền theo, vợ anh lại cứ nằng nặc ép người đòi tiền của tôi, anh không tính quản một chút hay sao?
Tiết Minh Dực lại không truy hỏi, chỉ là dành một sự kiên nhẫn xưa nay chưa từng có đợi cô ta nói.
Anh muốn nghe vợ lại làm gì nữa.
Từ trong miệng đám người Tôn Gia Bảo, Dương Thúy Hoa và Lâm Uyển Lệ nghe được sự tích của vợ mình khiến anh có một loại hứng thú bí ẩn, giống như có thể nhìn thấy một người vợ sinh động mà mình không biết, hoàn toàn khác với người ở trước mặt anh.
Anh giống như tên nghiện thu thập từng mảnh vậy.
Lâm Uyển Tinh gần như không nói nổi nữa, cho dù kể khổ, tố cáo hay oán trách đều cần một người nói một người hỏi, mới có thể thổ lộ tâm tình đến mức chấn động lòng người được, anh nói chuyện như vậy quả thật khiến người muốn đập đầu vào tường.
Cô ta trừng mắt nhìn Tiểu Thẩm ở bên bên lại đang cúi đầu lén nhìn mình với vẻ u ám, cắn răng chỉ đành tiếp tục tự mình phát huy: “Tôi không mang tiền, cô ấy lại ép tôi trả tiền, không trả tiền không cho tôi đi.”
Khóe môi của Tiết Minh Dực nhếch lên, trong đầu hiện ra bộ dáng hung dữ yêu kiều của vợ.
Lâm Uyển Tinh ôm mặt khóc hu hu hu.
Tiểu Thẩm: “!” Cáo trạng thì cáo trạng cô khóc làm quái gì? Tôi còn chưa khóc đây này!
Cũng may còn có tôi ở đây, nếu như tôi không ở đây tôi còn nghi ngờ có phải đoàn trưởng Tiết bắt nạt cô hay không?
Sắc mặt của Tiết Minh Dực vẫn như thường giống như không hề đồng cảm với nước mắt của người khác, mà chỉ bình tĩnh chờ đợi, xem vợ còn có hành động gì còn hơn cả dự liệu của anh hay không.