Chương 201: Khôn lỏi 6
Cô chắc chắn sẽ không đánh Lâm Uyển Tinh, cũng sẽ không báo cảnh sát như đã làm với Hồ Quế Châu.
Anh thấy Lâm Uyển Tinh chỉ biết khóc mà không nói phần sau, đành phá lệ tò mò hỏi một câu: “Sau đó thì sao?”
Lâm Uyển Tinh khóc đến mức gần như sụp đổ càng lớn tiếng hơn một chút: “Cô ta… cô ta cướp cái đồng hồ của tôi, hu hu…”
Tiết Minh Dực: “…”
Nhóc lừa đảo này, quả nhiên cô thích đồng hồ sao? Tại sao trước đó mua cho cô cô lại không chịu lấy?
Giành đồng hồ cũ của người ta có ích gì?
Sao anh có thể để vợ mình dùng đồ cũ của người ta được?
Anh đã không muốn nghe Lâm Uyển Tinh khóc nữa mà đứng thẳng dậy, muốn đi tìm Tần Kiến Dân.
Tần Kiến Dân từng nói anh ta có thể lấy được phiếu mua đồng hồ cao cấp.
Lâm Uyển Tinh thấy anh đột nhiên đứng dậy, cảm giác áp bách của chiều cao lại bổ vào mặt dọa cô ta sợ hãi lập tức dựa về phía sau cũng ngồi thẳng dậy.
Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn cô ta.
Lâm Uyển Tinh cũng vội đứng lên, cô ta cho rằng Tiết Minh Dực sắp an ủi mình vài câu và muốn xin lỗi cô ta, nói Lâm Tô Diệp không đúng, không nên cầm cố đồng hồ của cô ta cũng không nên đòi tiền.
Điều khiến cô ta thất vọng là Tiết Minh Dực vẫn không nói gì như cũ, hình như đang đắn đo tìm từ.
Đột nhiên cô ta rất hận người đàn ông này không có miệng!
Những người đàn ông khác đều liên tục nói xin lỗi, tự trách, an ủi cô ta, sao đến chỗ anh đến rắm cũng không thèm thả hả?
Tiết Minh Dực đã lên tiếng, anh hơi nhíu mày: “Vợ tôi giành đồng hồ của cô?”
Tuy rằng vợ anh có hơi mê tiền còn biết lừa anh, nhưng anh hiểu tính cách của vợ, cô sẽ không cướp đồ của người khác.
Lâm Uyển Tinh lấy tiền từ trong túi ra, nói với vẻ giận hờn: “Đoàn trưởng Tiết, không phải tôi không trả tiền, tôi cũng đã nói với em Tô Diệp như thế nhưng cô ấy không chịu tin tôi, ép tôi viết giấy nợ còn cầm cố đồng hồ của tôi, nói trả cô ấy tiền mới có thể chuộc đồng hồ về, nếu như là đồng hồ bình thường cũng thôi đi, cho em gái cũng cho rồi, nhưng các cậu cũng biết cái đồng hồ đó là Thành Hâm cho tôi, đó là di vật, là một vật kỷ niệm, tôi vất vả giữ gìn nó cả đời, tuyệt đối không thể tùy tiện cho người khác.”
Tiết Minh Dực: “Xin lỗi, không biết.”
Lâm Uyển Tinh nhìn anh với vẻ khó tin, anh có bệnh sao? Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm không phải là loại hình động vô lý quá đáng không nể tình chút nào ép tôi viết giấy nợ, còn cắm đồng hồ của tôi đó của vợ anh sao?
Tiết Minh Dực: “Vợ tôi không biết.”
Ngực của Lâm Uyển Tinh bùng lên một ngọn lửa giận, thật sự quá tức tối rồi.
Cô ta tức giận đưa tiền qua: “Đoàn trưởng Tiết, nếu như gửi cho em gái còn phải trả một khoản phí chuyển tiền nữa, không có lời, tôi vẫn nên đưa thẳng cho cậu thì hơn.”
Cô ta biết Tiết Minh Dực sẽ không nhận. Đám người tham mưu Vương đều không lấy, mà Tiết Minh Dực lại là một người đàn ông còn hào phóng hơn, không có khả năng trực tiếp nhận tiền của góa phụ, còn nữa Tiểu Thẩm còn đang ở một bên nhìn.
Cô ta cố tình khiến anh bị ghét bỏ, chèn ép anh, xem anh làm thế nào.
Cô ta cứ nhất định phải ép anh sinh ra ác cảm với Lâm Tô Diệp!
Lâm Tô Diệp giục góa phụ chiến hữu của anh trả nợ chính là bất chấp mặt mũi của anh, khiến anh ở bên ngoài không còn thể diện, anh chắc chắn sẽ có ý kiến.
Cô ta bảo: “Còn cả tiền của Kiến Dân nữa, tôi đưa cho cậu luôn, cậu giúp tôi trả, tham mưu Vương và chính ủy viên Phùng tôi cũng trả hết rồi, bọn họ không những không…”
“Đoàn trưởng Tiết!” Bên ngoài có người gọi Tiết Minh Dực: “Đoàn trưởng Tần có chuyện gấp tìm anh!”
Tiết Minh Dực vừa nghe đã lập tức đi ra ngoài, còn quay đầu nói với Tiểu Thẩm: “Cậu giúp tôi tiếp đón một chút.” Rồi lại nói với Lâm Uyển Tinh: “Cô đưa cho Tiểu Thẩm.”
Nói xong anh sải bước rời đi.
Lâm Uyển Tinh: “!”
Tay của cô ta hoàn toàn chưa đưa ra ngoài, thật sự không hề có một chút dự định nào đưa tiền cho Tiết Minh Dực.
Cô ta đoán Tiết Minh Dực sẽ giống như chính ủy viên Phùng, sau khi nghe nói tham mưu Vương không những không lấy tiền còn trợ cấp một ít cho cô ta, cũng sẽ không cần cô ta trả tiền mà còn trợ cấp cho cô ta một ít, sau đó còn lòng đầy áy náy và đồng cảm an ủi cô ta, xin lỗi cô ta, cô ta cũng thuận nước đẩy thuyền cất tiền về.
Bây giờ tính là cái gì?
Cô ta đưa mà anh lại nói đưa cho Tiểu Thẩm?
Cho Tiểu Thẩm!
Anh lại không từ chối lấy tiền của cô ta sao?
Sao anh có thể?