Chương 202: Đoàn trưởng Tiết chuyên trị khôn lỏi
Tiểu Thẩm: Đoàn trưởng Tiết chuyên trị khôn lỏi!
Cậu ta đặt quyển sách xuống chấp hành mệnh lệnh, cũng mặc kệ Lâm Uyển Tinh có tình huống thế nào, đối với cậu ta mà nói quân lệnh như núi lớn, thủ trưởng dặn dò thì làm, không quan tâm nhân tình gì đó của cô.
Cậu ta nhận tiền: “Cán sự Lâm, cô đưa cho tôi đi.”
Lâm Uyển Tinh gần như nghiến nát răng, thật sự nếm được vị máu tanh trong miệng.
Cô ta siết tiền không chịu buông tay nhưng chung quy sức của Tiểu Thẩm vẫn lớn hơn cô ta, đã giành được tiền qua.
Tiểu Thẩm chấm nước miếng lên đầu ngón tay bắt đầu đếm năm mười mười lăm…
Đếm xong, cậu ta cười bảo: “Cán sự Lâm, đây là năm trăm năm mươi tám đồng.”
Trước mắt Lâm Uyển Tinh tối sầm, đau lòng gần như không nói nên lời, một tay cô ta ôm ngực, một tay với tới cầm tiền: “Tiểu… Tiểu Thẩm, cái đó, tiền của đoàn trưởng Tần.”
Tiểu Thẩm cười bảo: “Cán sự Lâm, cô yên tâm, tôi sẽ giao cho đoàn trưởng Tần.”
Lâm Uyển Tinh: “Không, tôi tự đưa.”
Cô ta lấy qua đếm ra một trăm chín mươi tám đồng, lại nhìn ba trăm sáu mươi đồng đó với vẻ không cam lòng, cảm thấy thật sự phun ra máu mất.
Một tháng tiền lương của cô ta cộng thêm trợ cấp tổng cộng mới được bốn mươi sáu đồng!
Cô ta còn phải nuôi hai đứa con nữa!
Đây là muốn ép chết cô ta!
Cô ta nói với Tiểu Thẩm: “Tôi trả tiền cho đám người chính ủy viên Vương, bọn họ không những không lấy còn cho lại tôi một ít.”
Tiểu Thẩm cười đáp: “Cán sự Lâm, đoàn trưởng Tiết thật sự thiếu tiền, đợt trước vợ anh ấy gọi điện nói gãy chân cần tiền, anh ấy cũng không có tiền gửi cho mà chỉ có thể ứng trước tiền lương. Bây giờ trong nhà cần xây phòng còn phải kết hôn, vậy cũng phải mấy trăm chứ ít gì? Tiền này phỏng chừng còn chưa đủ đâu, chỗ tôi cũng tích được một ít, tôi cũng gom cho đoàn trưởng Tiết.”
Lâm Uyển Tinh rời đi một cách hồn bay phách lạc, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, trước mắt tối tăm.
Chân cô ta mềm nhũn, ngã cái rầm xuống đất.
Có người nhìn thấy vội vàng chạy ra xem cô ta, định đỡ cô ta đi tới phòng y tế.
Lâm Uyển Tinh lắc đầu chực khóc: “Không làm phiền cô, tôi nghỉ chút là được, còn phải về nhà nấu cơm cho con nữa.”
Người qua đường biết cô ta đều tỏ vẻ đồng cảm, thật đúng là một người phụ nữ kiên cường lại đáng thương.
Lâm Uyển Tinh còn đang nghĩ ngày mai cô ta lại đi tìm Tần Kiến Dân sau, Tần Kiến Dân cũng sẽ không giống Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực ấy hả, thật sự là một người đàn ông vẻ ngoài thành thật nhưng trong lòng khôn khéo xảo trá!
Tiết Minh Dực đi tới phòng bàn cát tìm Tần Kiến Dân, hai người diễn tập kế hoạch hơi trao đổi quan điểm mới một chút, anh gạt bỏ đề nghị mấy ngày này ngựa thần lướt gió tung mây của Tần Kiến Dân, kêu Tần Kiến Dân giúp anh lấy phiếu đồng hồ, sau đó đi ăn cơm tắm rửa, hôm nay không về bộ chỉ huy đoàn mà ở ký túc xá của bộ chỉ huy sư đoàn.
Anh nôn nóng muốn về đọc thư.
Anh từ chối lời mời muốn đánh cờ luận bàn của Tần Kiến Dân, kêu anh ta đi tìm chính ủy viên Phùng, đi được hai bước anh quay đầu lại nói: “Cán sự Lâm trả tiền, còn kêu tôi chuyển hộ phần của cậu, Tiểu Thẩm đặt trong ngăn kéo của tôi, cậu đi lấy đi.”
Tần Kiến Dân vừa nghe đã nôn nóng, chạy tới trước mặt Tiết Minh Dực trừng to mắt nhìn: “Cậu… cậu nhận rồi hả?”
Tiết Minh Dực nhìn bộ dáng ngạc nhiên của anh ta, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Tần Kiến Dân vô cùng sốt ruột, quay một vòng: “Ôi mẹ ơi, cậu thật sự nhận? Lão Tiết, cậu… cậu thật sự quá thực tế rồi!”
Chẳng trách thủ trưởng nói tuyệt đối không cho Tiết Minh Dực chuyển ngành, phải cả đời ở lại quân đội, với loại tính cách thẳng như ruột ngựa này của anh đi tới các đơn vị cơ quan sẽ bị người chửi chết, chỉ có thể ở trong bộ đội nơi mà mọi người đều thích đập bàn nói một là một, không thích vòng vo mà thôi.
Ngược lại Tiết Minh Dực không hiểu Tần Kiến Dân phát điên cái gì.
Hồ Thành Hâm mượn tiền, anh không quan tâm anh ta làm gì mà chỉ là cảm thấy đáng giá thì anh cho mượn thôi.
Lâm Uyển Tinh trả tiền, anh cũng không quan tâm cô ta nghĩ thế nào, chỉ cần người khác trả tiền anh đều tôn trọng nguyện vọng của đối phương mà nhận tiền.
Có chỗ nào không đúng?
Bộ dáng của Tần Kiến Dân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lão Tiết, lão Hồ vừa mới mất, gia đình cậu ấy cầm tiền trợ cấp đi trả tiền cho hai chúng ta, hai chúng ta còn nhận vậy cậu nói xem hai đứa mình thành cái gì hả?”
Tiết Minh Dực: “Người?”
Tần Kiến Dân giậm chân, thật sự điên mất. Anh ta kéo Tiết Minh Dực vào trong góc trốn, nhỏ giọng nói: “Người khác sẽ vạch trần khuyết điểm, nói chúng ta ép quả phụ trả tiền!”
Tiết Minh Dực nhẹ giọng đáp: “Không có, là tự cô ta chủ động trả tiền, đồng chí Lâm Uyển Tinh là một đồng chí mạnh mẽ có tự trọng, không muốn gánh áp lực trên lưng sống qua này cũng có thể hiểu được.”