Chương 203: Chỉ có cô khóc thôi
Đối phương không trả vậy chứng tỏ đối phương không dư dả, anh cũng không chủ động đòi tiền, nhưng nếu đối phương trả tiền chứng minh có tiền trả hoặc là có lý do không thể không trả, vậy anh cứ nhận thôi, cái này không có gì không đúng.
Anh cảm thấy con người đều phải mạnh mẽ có tôn nghiêm, mượn tiền người khác sẽ không thấy yên lòng, chỉ cần có tiền sẽ lập tức trả, cho dù mình túng thiếu một chút cũng không sao, như vậy trong lòng cũng yên ổn hơn.
Người quan trọng nhất chính là yên tâm thoải mái, không hổ thẹn với trời đất và bản thân.
Tóm lại cũng giống như túm chắc cái quần mang trả cho anh lớn ấy.
Bản thân anh có tâm thái như thế lại cảm thấy người khác cũng là như vậy, không có gì không đúng.
Anh cảm thấy suy nghĩ của Tần Kiến Dân có vấn đề, nghĩ vấn đề đừng nên phức tạp như vậy, đây không phải đánh trận, chỉ là hành động mượn tiền và trả tiền rất đơn giản thôi.
Tần Kiến Dân bị mạch suy nghĩ của anh làm cho kinh hãi: “Tham mưu Vương người ta và đám người chính ủy viên Phùng chắc chắn đều không nhận.”
Tiết Minh Dực: “Vậy đó là sự lựa chọn của bản thân bọn họ.”
Không phải anh đã nói rất rõ ràng rồi sao, bạn mượn tiền, tôi cho, bạn trả tiền thì tôi nhận.
Chỉ đơn giản như vậy, dù đối với bất kỳ ai cũng là như thế.
Lúc đầu anh cho mượn tiền còn không phải vì người khác mượn nên anh mới cho mượn sao, chuyện này có gì khó để giải thích? Khả năng lý giải của Tần Kiến Dân có vấn đề.
Anh không rảnh nói với anh ta chuyện này, kêu Tần Kiến Dân tự mình đi lấy, còn mình thì về ký túc xá.
Tần Kiến Dân thật sự phát điên lên mất: “Ký túc xá cũng không có vợ đợi cậu, cậu về ký túc xá làm gì?”
Tiết Minh Dực đáp với vẻ hơi tự hào: “Vợ tôi viết thư cho tôi, tôi đi đọc thư.”
Nói xong anh đi luôn!
Tần Kiến Dân: Coi cậu kiêu ngạo chưa kìa!
Anh ta đi tới văn phòng của Tiết Minh Dực mở ngăn kéo ra đã thấy một xấp tiền ở đó, nhưng đếm chỉ có ba trăm sáu mươi đồng, đây cũng chỉ trả cho lão Tiết chứ không có tiền của mình mà.
Anh ta gọi Tiểu Thẩm tới hỏi.
Tiểu Thẩm: “Cán sự Lâm nói tự cô ta trả anh, không cần đoàn trưởng Tiết chuyển hộ.”
Mặt Tần Kiến Dân đen như đít nồi, cô tự mình đưa vậy cô cứ nói thẳng không đưa là được rồi, cần gì phải nói với người khác tự mình đưa, tự cô đưa tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận sao? Cuối cùng người ta đều cho rằng cô đã trả tiền cho tôi nhưng kết quả tôi lại không tiện nhận.
Đã lỗ rồi còn rước phải cái danh này sao?
Thật sự phục rồi đấy!
Cũng chỉ có loại người không hiểu nhân tình thế thái, mặc kệ là binh tới hay là tướng tới đều đối xử thẳng thắn như nhau như Tiết Minh Dực, mới có thể đối phó với loại thích chơi tâm nhãn này.
Đột nhiên anh ta cảm thấy Tiết Minh Dực cầm tiền là đúng, cần gì không cầm? Người ta trả mà!
Còn không phải tới phiên anh ta thì không đưa sao?
Tiết Minh Dực về ký túc xá cài then cửa lại, ai tới gọi cũng không mở không đáp, đừng làm phiền anh đọc thư.
Anh cởi mũ quân và cởi áo khoác ngoài xuống, sau đó ngồi thẳng trước bàn, vặn nút đèn bàn, cẩn thận lấy lá thư ra trải phẳng lên mặt bàn.
Tầm nhìn anh vội vàng rơi vào những con chữ, lại bị bốn từ dính chi chít đánh cho trở tay không kịp. Anh theo bản năng dựa người về sau, phản ứng làm ra giống y như đọc thư của Tiểu Lĩnh.
Đây là… thư vợ anh viết?
Tiểu Lĩnh chắc chắn sẽ không biết nhiều thành ngữ như vậy, còn Đại Quân sẽ không đến mức dùng sai, càng không rườm rà nhiều như vậy.
Nhìn nét chữ thật sự là vợ anh viết.
Lẽ nào là thư anh gửi cho hai đứa con đã hướng dẫn sai cho cô, khiến cô cho rằng viết loại bốn từ này vô cùng cao cấp, có cấp bậc?
Đây là cô mới học muốn khoe với anh một chút chăng?
Vậy anh hồi âm phải khen cô một phen mới được, thuận tiện kêu cô viết thư đơn giản rõ ràng là được, không cần dùng nhiều đại từ cao cấp như vậy.
Anh đọc xong đoạn đầu, hiển nhiên không có được tin tức hữu ích, mấy từ bốn chữ dày đặc đó thật sự quá giành sự chú ý.
Anh chỉ đành đọc lại một lần, cầm bút sửa từ sai và lỗi chính tả một chút, sửa xong cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Bản thân anh cũng không để ý khóe miệng lại cong lên.
Đợi đọc đến đoạn “hai chúng ta là hai vợ chồng” ở bên dưới đó, anh trực tiếp bật cười thành tiếng, nhìn lên những nhãn tự như trái dưa ngốc ở đoạn đầu tiên lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Vợ càng ngày càng to gan, gọi điện hung dữ với anh, viết thư cũng hung dữ với anh, xem ra anh thật sự quá chiều cô rồi.
Lần sau về thăm nhà chỉ có cô khóc thôi.