Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 204 - Chương 204. Kiếp Sau Hãng Mơ Đi

Chương 204. Kiếp sau hãng mơ đi Chương 204. Kiếp sau hãng mơ đi

Chương 204: Kiếp sau hãng mơ đi

Nghĩ đến vợ, anh cảm thấy cổ họng khô khốc, thuận tay mở cúc áo sơ mi trên cùng ra.

Anh đang rất vui vẻ trêu chọc vợ lại bất ngờ không kịp đề phòng bị hai chữ ly hôn giống như dao nhọn đâm vào trong mắt.

Tiết Minh Dực: !

Anh nhắm mắt lại theo bản năng.

Hả, ly hôn? Cô vẫn còn nghĩ đến chuyện này sao?

Kiếp sau hãng mơ đi!

Lại thấy ly hôn rồi cô đòi con cái, cô út, mẹ và nhà cửa, chỉ riêng đuổi mỗi anh ra ngoài, thế này phải ghét bỏ anh cỡ nào!

Khóe miệng vốn cong lên của anh lập tức xụ xuống trông rất oan ức, cảm thấy cô thật vô tâm.

Nếu không phải anh đã từng tới tìm Liên Thắng Lợi thì sẽ còn nghi ngờ cô vẫn còn nhớ thương anh ta, lúc này thật sự có thể ướp mình thành dưa chua loét.

Hai năm mới kết hôn đó, anh thật sự đã ghen tuông một trận.

Tiếp tục đọc, cũng may vợ cho một trong hai để chọn, anh tự động chọn vợ là đúng, tàn nhẫn loại bỏ lời cảnh cáo ly hôn bên trên.

Anh chọn vợ là đúng, sau đó vui vẻ cất năm hào lẻ mà vợ cho đi, rồi lại nhìn thấy biểu cảm tức giận mà cô vẽ, Tiết Minh Dực tự động bổ sung hình ảnh cô quắc mắt nhìn trừng trừng đó, một đôi mắt to trong veo cố tình ra vẻ hung dữ trừng người ta nhưng lại không hề có lực uy hiếp gì, ngược lại giống như đang làm nũng quyến rũ người.

Anh lại vô thức bật cười, đầu ngón tay miết nhẹ qua biểu cảm hung dữ đó của cô, cô còn vẽ cả lỗ tai, anh lập tức nghĩ đến thùy tai trắng nõn mềm mại của cô, rất dễ nắn.

Anh theo bản năng chà xát ngón tay, giống như xúc cảm đó còn lưu trên đầu ngón tay vậy.

Đợi khi nhìn thấy hình vẽ lãnh đạo nữ ngang ngược về quê chỉ đạo phái đoàn làm việc ở bên dưới, đôi mày rậm của anh nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

Anh rất khó liên tưởng được người phụ nữ vênh váo tự đắc trong tranh này với thái độ thản nhiên ôn hòa, thậm chí còn mang theo chút khiêm tốn đó của Lâm Uyển Tinh, quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Loại chuyện này cũng không khiến anh kinh ngạc lại càng không tức giận, rất nhiều người đều có hai mặt tính cách, trước kiêu sau kính anh cũng đã từng thấy không ít lần.

Có vài người ôn hòa khiêm tốn đủ kiểu với cấp trên nhưng lại vênh váo ngang ngược với cấp dưới.

Lâm Uyển Tinh ở bộ đội, đối mặt với những người cấp cao và cùng cấp với cô ta hiển nhiên đều sẽ dịu dàng ôn hòa, mà về quê đối mặt với những người nông dân có trình độ không bằng cô ta đó, trong vô hình sẽ ra vẻ ta đây.

Anh liếc mắt nhìn bức tranh này của Lâm Tô Diệp, mấy phương diện như luyện chữ và sáng tác này đều tiến bộ nhanh, chỉ riêng hình ảnh dáng vẻ của nữ cán bộ đeo đồng hồ lớn và túi da nhỏ đó đã đủ lấy ra làm tranh biếm họa rồi.

Thật ra đi giày da đeo đồng hồ cũng không có gì cả, bây giờ đều là tiêu chuẩn của cán bộ, chỉ là vẻ mặt và ánh mắt này quá hình tượng một chút.

Nhưng đây là tranh về Lâm Uyển Tinh, anh không muốn giữ lại mà chỉ tiện tay đặt qua một bên.

Về phần Lâm Uyển Tinh, anh hoàn toàn không có cảm giác, đó chỉ là vợ của chiến hữu, khi chiến hữu còn sống anh duy trì khoảng cách, đến khi chiến hữu qua đời anh càng phải giữ khoảng cách hơn.

Đến khi nào cô mới viết một lá toàn là anh, nói cô nhớ anh thế nào?

Trước đây anh đã thấp thoáng đưa ra yêu cầu, hy vọng khi cô viết thư sẽ dùng những từ mà anh đã dạy, kết quả lại không dùng nổi một từ nào anh đã dạy, ngược lại còn tự học một đống cụm từ cứng ngắc giống như một bàn toàn món chính vậy.

Thật cứng ngắc.

Anh nhìn giờ, thấy thời gian đã không còn sớm, sáng mai còn phải dậy sớm, quyết định có nhiều thời gian sẽ viết thư hồi âm sau.

Anh phải từ từ nói cho cô biết viết thư thế nào và nếu sau này còn nói ly hôn thêm một lần nào với anh nữa anh sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng.

Anh rất quý trọng kẹp năm hào tiền vào trong thư hồi âm, quyết định cùng giữ lại với lá thư.

Đây là bằng chứng, vừa nghĩ đến nhãn tự nhớ anh cũng không nói, chỉ năm hào tiền đã muốn xoa dịu anh sao, không có khả năng.

Vào bữa sáng hôm sau, Tần Kiến Dân và đám người Vương Phúc Thuận phát hiện ra đoàn trưởng Tiết tinh thần phơi phới, vô cùng đẹp trai.

Tần Kiến Dân: “Không biết còn tưởng tối qua vợ cậu tới đấy, biết rồi cũng chỉ là thư mà thôi.”

Tiết Minh Dực phá lệ hào phóng nói chuyện phiếm với anh ta: “Vợ tôi gửi tiền cho tôi.”

Tần Kiến Dân không hiểu: “Gửi tiền? Vợ cậu?”

Người vợ vừa hung dữ vừa keo kiệt đó của cậu gửi tiền cho cậu á? Cô ấy không đòi tiền cũng được á hả?

Tiết Minh Dực gật đầu một cách kiên định: “Đương nhiên, vợ tôi may quần áo kiếm được tiền, gửi cho tôi năm hào.”

Tự hào lại kiêu ngạo!

Bình Luận (0)
Comment