Chương 205: Ngã
Tần Kiến Dân quả nhiên giống như trong dự liệu của Tiết Minh Dực, hoàn toàn không cảm thấy năm hào tiền ít, ngược lại còn vô cùng ngưỡng mộ: “Lão Tiết, em dâu thật giỏi! Cậu vừa mua máy khâu cho cô ấy mà cô ấy đã có thể kiếm được tiền rồi. Cô vợ này, chậc chậc, thật sự thắp đèn lồng cũng không tìm được đâu.” Anh ta vỗ vai Tiết Minh Dực với vẻ lấy lòng: “Em dâu còn chị em nào nữa không?”
Tiết Minh Dực: “Nhà cô ấy chỉ có mình cô ấy là con gái.”
Ngụ ý: Cậu từ bỏ đi thì hơn.
Tần Kiến Dân vô cùng ghen tỵ.
Ăn xong cơm bọn họ dự định về bộ chỉ huy đoàn.
Bộ chỉ huy đoàn của Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân liền kề, doanh trại đoàn của hai người cách nhau gần, từ nơi này băng qua hai đỉnh núi là tới.
Lần này Tiết Minh Dực không lái xe đi mà đi xe của Tần Kiến Dân.
Anh về ký túc xá lấy thư và tiền, dự định lúc trở về bộ chỉ huy đoàn có thời gian rảnh sẽ hồi âm và gửi tiền cho Lâm Tô Diệp.
Còn Tần Kiến Dân chạy bộ đi lái xe, vài ngày trước khi anh ta tới đã đỗ xe Jeep trong một xó, vì mấy ngày này không lái cũng không muốn chiếm dụng nơi đỗ xe nên nhét ở đây dùng vải mưa che lại.
Đột nhiên anh ta nghe thấy tiếng khóc nhỏ nhặt khiến lông tơ tóc gáy đều dựng hết lên.
Anh ta luôn nghe người khác nói mấy nơi hẻo lánh như doanh trại của bọn họ có gì đó.
Thân là quân nhân khí huyết phương cương, trẻ tuổi khỏe mạnh hiển nhiên anh ta không sợ, dù sao anh ta cũng là chiến sĩ cấp vô sản theo chủ nghĩa duy vật!
Nhưng một khi chỉ có một mình không cần nhấn mạnh thân phận quân nhân thì anh ta lại chỉ là một đứa trẻ sợ hãi thứ gì đó.
Anh ta bị dọa không hề nhẹ.
Lúc nhỏ người lớn ở bên cạnh đều thích kể mấy chuyện gì đó để hù dọa trẻ con. Anh ta cũng vì chuyện này mới đi làm lính!
Một thân chính khí sẽ chẳng sợ cái quỷ gì hết!
“Cạch!” Anh ta trực tiếp lên đạn trên súng, lập tức gạt chốt bảo hiểm: “Ai đang ở đó, ra ngoài!”
Ngoài miệng thì hiên ngang lẫm liệt nhưng trong lòng lại hô: Đừng có qua đây, đừng qua đây mà!
Sau đó anh ta nhìn thấy Lâm Uyển Tinh đứng dậy, từ bên đó loạt soạt bước qua, anh ta thở phào nhẹ nhõm đóng chốt bảo hiểm trên súng xuống: “Chị dâu, sao cô lại ở đây, cẩn thận có rắn.”
Lâm Uyển Tinh khóc đến đỏ hoe mắt, cô ta vội vàng lau nước mắt, cúi đầu không dám nhìn anh ta: “Kiến Dân, xin lỗi đã dọa sợ cậu.”
Tần Kiến Dân thở dài: “Chị dâu, cô hãy nén bi thương, đừng khóc làm tổn hại cơ thể.”
Anh ta vẫn hy vọng Lâm Uyển Tinh có thể phấn chấn trở lại.
Lâm Uyển Tinh cảm ơn anh ta: “Hôm nay tôi nghỉ làm, vốn định tìm cậu lại vừa vặn gặp được ở đây, vậy trả tiền cho cậu đi.”
Tần Kiến Dân vội vàng bảo: “Chị dâu, bỏ đi.”
Lâm Uyển Tinh gấp đến bật khóc: “Thế sao mà được? Đoàn trưởng Tiết tôi còn trả cho cậu ấy, sao có thể không trả cho cậu?” Cô ta khóc một cách vô cùng đau lòng: “Tôi cầu xin cậu hãy nhận đi, tôi thật sự rất áp lực, không muốn bị người ta chỉ vào mũi mắng không trả tiền.”
Trong lúc nhất thời Tần Kiến Dân không biết nên an ủi thế nào, cũng không có người nào chỉ vào mũi mắng cô không trả tiền, lại nói cô còn không đưa tiền cho tôi thì tôi nhận kiểu gì?
Cô như vậy… khiến tôi rất khó xử đấy nhé!
Lâm Uyển Tinh lắp bắp: “Vợ của đoàn trưởng Tiết chỉ vào mũi tôi mắng tôi quỵt nợ, kêu tôi viết giấy nợ còn cướp đồng hồ của tôi, tôi… tôi thật sự không định quỵt nợ mà.”
Tần Kiến Dân: “…”
Hay thật, là người vợ hung dữ yêu kiều đó của đoàn trưởng Tiết đòi tiền? Ta nói sao lại đột nhiên trả tiền chứ?
Đợi đã, cô biết rõ quan hệ giữa tôi với Tiết Minh Dực thì phải? Cô nói xấu vợ cậu ấy với tôi còn không phải như nói xấu vợ tôi hay sao?
Lâm Uyển Tinh khóc đến đau lòng, ngoài miệng nói trả tiền nhưng lại không lấy tiền ra: “Kiến Dân, cậu đừng ngại, vợ đoàn trưởng Tiết cũng, cũng vì không có văn hóa gì, khá coi trọng tiền bạc, cậu đừng tức giận…”
Tần Kiến Dân: … Tôi có tức giận đâu, tôi tức giận làm gì? Đó cũng không phải vợ tôi, tôi cũng không có tư cách tức giận.
Lâm Uyển Tinh ở bên ngoài chặn đường nhỏ còn anh ta ở bên trong, để tránh tị hiềm anh ta chỉ có thể lùi lại.
Ai ngờ Lâm Uyển Tinh vẫn còn bệnh vừa khóc đã choáng váng đầu óc, chân vấp một cái trực tiếp ngã xuống cái mương bên cạnh.
Tần Kiến Dân: “…”
Lâm Uyển Tinh ngã xuống mương đau đến rên rỉ, chân bị trật, cô ta duỗi tay hy vọng Tần Kiến Dân có thể đỡ cô ta lên.