Chương 207: Phiếu đồng hồ
Nhưng sau này thì khó nói, dù sao tin đồn vẫn lưu truyền nhanh và rộng hơn sự thật nhiều.
Nghe anh ta nói như vậy, Tiết Minh Dực cảm thấy cũng không sai, quả thật vợ anh ta kêu Lâm Uyển Tinh trả tiền trước nên cô ta mới về trả tiền.
Nhưng vợ anh cũng không ép mà chỉ kêu viết một giấy nợ, dùng đồng hồ tạm thời thế chấp, tiền có thể trả từ từ, chắc hẳn là Lâm Uyển Tinh không chịu thua kém, không muốn đeo gánh nặng trên lưng nên mới vội trả tiền.
Tiết Minh Dực xuống xe trước nhìn theo Tần Kiến Dân rời đi, sau đó sải bước về bộ chỉ huy đoàn của mình.
Lính gác thấy anh trở về “soạt” một cái cúi chào.
Tiết Minh Dực gật đầu ra hiệu rồi đi thẳng vào văn phòng, anh gọi điện thoại tới bộ chỉ huy sư đoàn tìm Tiểu Thẩm.
Tiểu Thẩm rất kích động, đoàn trưởng Tiết thật sự đã nhìn trúng cậu ta rồi! Nhưng cậu ta thật sự chỉ có thể từ chối, không muốn tới bộ chỉ huy đoàn để bị rèn luyện đâu.
Tiết Minh Dực: “Tiểu Thẩm, trên bàn ở ký túc xá chỉ huy sư đoàn của tôi có đặt một bức tranh, sáng hôm nay cậu gửi cho cán sự Lâm đi.”
Tiểu Thẩm dường như đã ngửi được mùi kịch tính gì đó, không phải chứ, đoàn trưởng Tiết vẽ tranh cho cán sự Lâm? Nhưng… hai người họ cũng không có gì mập mờ, sao lại còn tặng cho nhau?
Tiết Minh Dực nhấn mạnh: “Nhất định phải đích thân đưa tận tay cho cô ta, chính mắt nhìn thấy cô ta mở ra, cũng không cần nói gì cả, tự cô ta sẽ hiểu.”
Tiểu Thẩm đầy dấu chấm hỏi trong đầu nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Cậu ta cúp máy đi tới ký túc xá của Tiết Minh Dực, trực tiếp hỏi bảo vệ lấy chìa khóa mở cửa, vừa liếc mắt đã nhìn thấy dưới ngọn đèn trên bàn có kẹp một tờ giấy.
Cậu ta cầm lên liếc mắt nhìn.
Vốn cho rằng sẽ nhìn thấy thứ gì mập mờ nhưng nhìn vào…
Hiểu rồi!
Mới sáng sớm Tiểu Thẩm đã tinh thần phơi phới, mặt cũng không rửa cầm giấy phi như bay đến nhà ăn của khu tập thể bộ chỉ huy sư đoàn, rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Uyển Tinh đang cầm hộp cơm và túi cơm đứng xếp hàng gọi cơm.
Mắt của cô ta vẫn sưng đỏ như cũ, chân cũng tập tễnh, đang nhỏ giọng thì thầm với mấy người nhà ở bên cạnh.
Tiểu Thẩm chạy nhanh qua đó đưa tờ giấy cho Lâm Uyển Tinh: “Cán sự Lâm, của cô.”
Lâm Uyển Tinh nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ: “Gì đây?”
Tiểu Thẩm cười đáp: “Cô tự nhìn là biết.”
Lâm Uyển Tinh nhận qua, những người nhà bên cạnh cũng sáp tới xem, nhao nhao hỏi là gì.
Lâm Uyển Tinh chậm rãi mở giấy viết thư ra, hình vẽ một người phụ nữ vênh váo ngang ngược phóng thẳng vào tầm mắt khiến cô ta không khỏi híp mắt lại.
Người nhà: “Ôi chao, đây là ai vậy, cô nhìn cái đức tính này xem, giống y như đặc vụ nữ trong phim ấy!”
Lâm Uyển Tinh khép tờ giấy lại, tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Thẩm.
Tiểu Thẩm nở nụ cười tạm biệt rồi chạy mất.
Người nhà còn truy hỏi đó là gì.
Lâm Uyển Tinh vội vàng đáp: “Chỉ là tranh minh họa được người ta đóng góp thôi, bộ phận tuyên truyền chúng tôi phải làm rất nhiều công tác tuyên truyền, cũng rất cần các loại tranh minh họa hình tượng.”
Người khác không hỏi mà nhau nhao nói vội đi lấy cơm.
Lâm Uyển Tinh vừa giận vừa khó xử.
Đây là lời uy hiếp của Tiết Minh Dực!
Anh đang cảnh cáo mình đừng nói với người khác là Lâm Tô Diệp đã ép cô ta trả tiền sao?
Rõ ràng là Lâm Tô Diệp không đúng, tại sao anh phải sỉ nhục mình?
Cô ta tức muốn chết nhưng lại không thể nói được gì.
Cô ta gọi xong cơm khập khiễng đi về nhà, lại nghe thấy hai người nhà đang ở chỗ bồn hoa nghỉ chân nói thầm.
“Cô nhìn thấy bức tranh đó không, giống cán sự Lâm thật!”
“Đúng đó, ngoại trừ vẻ ngông cuồng đó ra, những cái khác đều giống y chang!”
“Không thể là cô ta đâu, bình thường trông khiêm tốn ôn hòa thế mà.”
“Ai nói phải đúng nào? Có vài người thích ở trước mặt người ta nói một kiểu sau lưng nói một kiểu đấy thôi.”
Lâm Uyển Tinh nghe mà trong lòng rét lạnh, vừa sợ vừa giận, chỉ cảm thấy đầu óc đang giật điên cuồng.
Lâm Tô Diệp: “!”
Đều là bị cô ta hại hết!
Qua vài ngày, Lâm Tô Diệp bị Lâm Uyển Tinh hận thù đột nhiên nhận được bốn trăm đồng tiền mà Tiết Minh Dực gửi về, ngoài ra còn có một tờ phiếu đồng đồ chuyên dụng nữa.
Hạnh phúc tới quá mức đột ngột khiến Lâm Tô Diệp có hơi hoang mang, đây là đón tết sớm sao?
Gì đây, phiếu đồng hồ?
Chồng đúng là ham hư vinh, phô trương!
Mua đồng hồ làm gì, thật tốn tiền, đổi phiếu đồng hồ thành tiền không tốt hơn sao?