Chương 208: Tài phú bất ngờ
Thôn xóm nông thôn tập trung sống theo họ, nhà cửa đều mở rộng, bưu tá leng keng đi qua, nhà ai cũng không có bí mật.
Đột nhiên Lâm Tô Diệp nhận được một khoản tiền lớn, gặp gió là bay đi, chỉ mất nửa ngày thôi đã truyền khắp toàn thôn khiến người trong thôn ngưỡng mộ muốn chết.
Mọi người đều biết hàng tháng Tiết Minh Dực đều gửi tiền về nhà nhưng trước đây một tháng hơn một trăm, lần này lại đột nhiên gửi về tận bốn trăm, còn chưa bao gồm tiền lương trong đó.
Đây là phất lên rồi!
Bốn trăm đồng lận, cho nông thôn có thể xây một căn nhà gạch lớn ba gian.
Lâm Tô Diệp cũng không hoang mang, đây là ba trăm sáu mươi đồng mà Lâm Uyển Tinh nợ đó.
Quả nhiên Lâm Uyển Tinh không nói dối, vừa về bộ đội đã trả tiền, người này rất cần thể diện.
Cô vẫn có hơi ngại ngùng, nghĩ ngày đó có phải mình diễn quá lố rồi không.
Không quan tâm tại sao Lâm Uyển Tinh lại trả tiền nhanh như vậy nhưng Lâm Tô Diệp cảm thấy người này rất cần thể diện, quyển sổ nhỏ đó của mình không ghi sai, phải gạch lại trọng điểm.
Cô bất chấp cơm trưa cầm sổ nhỏ đặt lên giường đất viết, tổng kết lại kinh nghiệm, cãi nhau với người ta phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của (thừa thắng xông lên), không những có thể ép Lâm Uyển Tinh trả tiền mà còn móc được bốn mươi đồng từ chỗ Tiết Minh Dực nữa.
Bốn mươi đồng này của anh không biết từ đâu ra, nếu là mượn vậy cô phải nói với anh không thể mượn tiền của người khác, mượn rồi cũng mau trả lại.
Nếu là tiền riêng anh góp được vậy phải tiếp tục đòi!
Viết xong cô cất vở vào trong hộp gỗ rồi xuống đất ăn cơm.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh ăn cơm xong vội tới trường học ngủ trưa, cô út thì lại ở nhà nghỉ ngơi, hai giờ lại đi làm tiếp.
Bà Tiết đang giặt quần áo, bà ta thấy Lâm Tô Diệp ăn cơm xong ở đó thay quần áo với giày, còn chạy đi rửa mặt chải đầu mới không nhịn được mà nói: “Trưa trời trưa trật ra không ngủ trưa, cô ăn mặc thế định đi đâu?”
Lâm Tô Diệp: “Con phải đi vào huyện.”
Bà Tiết: “Vào huyện, đi lấy tiền hả?”
Đây là vội đi mua đồng hồ sao? Chồng vừa gửi tiền về đã trắng trợn đi mua đồng hồ? Cũng quá biết khoe khoang rồi? Xem mấy đứa lắm mồm ở cái thôn này có bàn tán về cô không.
Trong nhà có đồng hồ treo tường, cô cũng không đi làm còn cần đồng hồ đeo tay làm gì.
Trong bụng bà ta oán thầm một trận nhưng cũng không nói gì cả, dù sao khoản tiền con trai gửi về này cũng đã nói rõ ràng là cho vợ mua đồng hồ, bà ta không làm chủ nhà hiển nhiên không quản.
Lâm Tô Diệp: “Đúng ạ, đi lấy tiền rồi trực tiếp gửi, không có khả năng đặt ở nhà, lỡ như chúng ta không ở nhà có người tới trộm thì sao?”
Bà Tiết đắc ý bảo: “Vậy cô yên tâm đi, khắp công xã cũng không có người nào dám tới nhà mình trộm đâu, trừ phi nó chán sống.”
Không nói con trai thứ hai của bà ta là đoàn trưởng, mà chỉ đứa con gái Minh Xuân đó của bà ta, ai dám đắc tội?
Kêu cô ấy đi bắt còn cũng không phải vấn đề tẩm quất một trận, mà có khả năng sẽ gãy tay gãy chân.
Lâm Tô Diệp: “Con phải gửi định kỳ. Lỡ như nhà mẹ đẻ của mẹ, chị em dâu, con trai gì đó lại tới mượn tiền nữa thì sao? Trong nhà mình không có tiền, bọn họ không thể mượn.”
Cô làm chủ nhà, không ai mượn được tiền, đừng hòng có người nào nghĩ moi được một đồng của cô.
Bà Tiết: “…” Không bắt chẹt tôi thì cô không thể bay về cung trăng được đi!
Lâm Tô Diệp ngồi lên xe buýt, cô không thể so với Tiết Minh Dực, không thể luôn ôm hay cõng con gái cho nên kêu Toa Toa ở nhà chơi với bà nội.
Toa Toa rất ngoan ngoãn nghe lời, chủ động cầm quyển vở nhận chữ của bà Tiết đặt lên bàn cơm rồi lại cầm vở vẽ của mình ra tiếp tục vẽ cha dưa lệch. Trong miệng còn lầm bầm mấy lời “mời mời, cơm cơm, cảm ơn” này.
Lâm Tô Diệp lại dùng một miếng vải to cỡ lòng bàn tay gói đồng hồ của Lâm Uyển Tinh lại, tránh để vỏ ngoài bị xước rồi đựng vào trong túi đeo chéo, sau đó đeo cặp và bình nước lên vai xuất phát.
Cô cầm phiếu chuyển tiền đi tới bưu điện lấy tiền, thuận tiện gửi trả đồng hồ về cho Lâm Uyển Tinh.
Lâm Uyển Tinh người ta nói trả tiền là trả tiền, mình cũng phải gửi về nguyên vẹn cái đồng hồ cho người ta.
Bưu cục thấy cô gửi đồng hồ còn cố tình lấy báo cho cô gói mấy tầng chống sốc, rồi lại cẩn thận viết địa chỉ theo biên lai vào là xong.
Vì là gửi cho Lâm Uyển Tinh nên Lâm Tô Diệp không chịu tự mình viết chữ mà kêu nhân viên công tác viết hộ cô.