Chương 209: Không dám
Sau khi nhiều lần xác nhận đồng hồ sẽ an toàn gửi đến nơi, Lâm Tô Diệp mới cất biên lai vào trong túi đeo, bên trong còn đựng bốn trăm đồng tiền, cô dùng tay niết, nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, chỉ sợ có trộm hoặc là cướp.
Đừng thấy bây giờ là năm bảy lăm nhưng trong thành phố cũng có không ít lưu manh trên đường, có một vài thanh niên không thể tiếp tục đi học cũng không thể chịu khổ ở quê lang bạt ở thành phố. Bọn họ trẻ tuổi khỏe mạnh lại không có công việc, còn muốn mặc áo ăn cơm thì phải nghĩ cách, chính là một nhân tố lớn khiến xã hội không ổn định.
Người nông thôn vào thành mua đồ thường xảy ra chuyện bị trộm bị cướp, sau đó báo công an cũng vô dụng vì người ta cũng chạy mất tăm rồi.
Trước đó Lâm Tô Diệp nghe người nông thôn nói cho nên mỗi lần vào thành phố đều rất cẩn thận, nếu như có tiền chắc chắn phải cất bên mình, sợ làm rớt một hào thôi cũng xong.
Dù sao tiền cũng không phải mình kiếm, phải vô cùng quý trọng.
Cô dùng tay niết cặp đeo vai, đứng ở cổng bưu cục nhìn ra ngoài lại phát hiện ra hai bên đường thật sự có vài thanh niên chơi bời lêu lổng đứng đó. Bọn họ mặc áo ngắn màu chàm và quần màu xanh thẫm, trời nóng đều xắn hết lên, trên cánh tay và chân của một người còn có vết sẹo dọa người.
Cô vừa mới thò chân phải ra đã cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Tô Diệp lập tức cảnh giác hẳn lên.
Bọn họ sẽ không định cướp tiền của cô đấy chứ?
Lần đầu tiên cô cầm nhiều tiền như vậy khiến trong lòng mình rất khẩn trương, sợ bị người ta cướp, có người nhìn cô là cô đã cảm thấy người ta đang nhìn chằm chằm vào tiền của cô, nhưng thật ra mấy thanh niên này thấy cô lớn lên xinh đẹp, chưa bao giờ từng thấy qua người nào xinh đẹp như vậy, muốn đến gần trêu đùa một chút, lỡ như có thể dụ dỗ được thì sao.
Lâm Tô Diệp quả quyết lùi về bưu cục, mình mang một khoản tiền lớn như vậy lỡ như để người ta cướp mất thì phải làm sao?
Cho dù công an chắc chắn sẽ quản nhưng nếu bắt được người mà không tìm được tiền, vậy cô cũng không thể đánh chết người ta được.
Cô lập tức đi tìm nhân viên công tác ở bưu cục, cười hỏi: “Đồng chí, nơi này có chỗ gửi tiền không?”
Cô biết nhưng cô giả vờ không biết, muốn mời người ta dẫn đường cho cô.
Thái độ của nhân viên công tác rất tốt, dù sao cô cũng là vợ quân nhân lại còn mang theo một khoản tiền lớn như vậy.
Lâm Tô Diệp: “Đồng chí, tôi từ quê lên không thường vào thành, vừa vào thành đã hoa hết cả mắt không tìm được đường, anh có thể dẫn tôi đi được không?”
Cô lớn xinh đẹp lại lễ phép nên người khác cũng bằng lòng giúp, rất vui vẻ đưa cô tới hợp tác xã nông nghiệp.
Không xa, chưa đến mười phút đi đường.
Đến cổng hợp tác xã, Lâm Tô Diệp nhiều lần cảm ơn người đó.
Sau đó cô phát hiện ra mấy thanh niên đó lại theo tới!
Bọn họ quả nhiên tới vì tiền của cô!
Cô mau chóng chạy vào hợp tác xác cầm sổ tiết kiệm gửi tiền vào.
Gửi tiết kiệm vô cùng lãi, thái độ của đối phương cực kỳ tốt.
Cô vui vẻ đếm tiền trên sổ tiết kiệm mà mặt mày hớn hở, sau đó cẩn thận đặt sổ vào trong túi đeo.
Tiếp theo cô muốn tìm một chỗ đổi phiếu đồng hồ thành tiền.
Phiếu lương có thể đổi thành tiền, phiếu công nghiệp cũng có thể đổi thành tiền vậy hiển nhiên phiếu đồng hồ cũng có thể.
Dù sao cô cũng là người nông thôn, chưa từng làm qua chuyện mua bán, cuối cũng vẫn không biết phải bán thế nào.
Trực tiếp cầm tới khu tập thể gia đình cơ quan hỏi mấy người có tiền đó có cần không?
Chỉ sợ bị người coi thành đầu cơ trục lợi bắt lại, trở về còn phải kêu Tiết Minh Dực cứu cô, vừa mất mặt lại vừa phạm lỗi.
Trên đường đụng người ăn mặc có thể diện hỏi người ta có cần không? Ai biết đối phương có lòng dạ xấu gì không?
Cô cũng không dám.
Cô quay đầu nhìn nhân viên công tác của hợp tác xã tín dụng, người ở đây có kiến thức có tiền, có phải có thể giúp cô bán không?
Nhưng cô cũng không có người quen, tùy tiện đi hỏi người ta như vậy cũng quá… ngại rồi, không mở miệng nổi.
Cô nghĩ đến Dương Thúy Hoa nên đi tới hợp tác xã tiêu thụ.
Cô quay đầu nhìn, mấy thanh niên đó vẫn còn đi theo cô, ngược lại cô cũng không sợ, giữa ban ngày ban mặt, bọn họ bám theo không xa không gần, cũng không dám làm gì.
Lâm Tô Diệp nghĩ dù sao một lúc nữa cô có thể cùng Dương Thúy Hoa về nhà, mấy tên lưu manh này cũng không dám làm gì cô.
Cô không đi tới những nơi hẻo lánh, không ở một mình thì kẻ xấu cũng không có cơ hội cướp của cô.
Vừa vào cửa cô đã nhìn thấy Dương Thúy Hoa đang làm việc ở đó.