Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210. Nhờ Bán

Chương 210. Nhờ bán Chương 210. Nhờ bán

Chương 210: Nhờ bán

Mỗi ngày hợp tác xã tiêu thụ đều có sản phẩm cung cấp giới hạn, cho nên người xếp hàng nối liền không dứt, có vài người không giành được còn ở đó nổi nóng.

Lâm Tô Diệp cẩn thận trốn đi, tránh cho bị người nổi nóng gắt gỏng va phải hoặc là liên lụy.

Tuy rằng Lâm Tô Diệp ăn mặc bình thường nhưng dáng người của cô duyên dáng, mái tóc đen, làn da trắng như tuyết, cả người vừa chen vào trong đám đông như vậy chỉ cần ánh mắt không có vấn đề có thể lập tức nhìn ra được cô.

Dương Thúy Hoa đang bận cắt vải cho người ta, cổ họng cũng sắp gào rách cả rồi, cô ta liếc mắt nhìn thấy Lâm Tô Diệp mới hô: “Các người nhường một chút đi, cho chị em tôi qua đây nói một câu nào.”

Cô ta ra hiệu cho Lâm Tô Diệp đi lên.

Có người bất mãn: “Sao cô ta không xếp hàng?”

Lâm Tô Diệp: “Thật xin lỗi, tôi không mua đồ, tôi qua có chút chuyện thôi.”

Dương Thúy Hoa hung dữ với người đó nói: “Cô gào cái gì? Không thiếu của cô được.”

Cô ta lại bảo Lâm Tô Diệp vào trong quầy nói chuyện.

Mấy đồng nghiệp của Dương Thúy Hoa nhìn thấy, lập tức nhận ra đó là cô vợ trẻ xinh đẹp lần trước cãi nhau với cô ta bị đẩy ngã, còn vòi được của cô ta năm đồng tiền.

Sao vậy, đây là… làm hòa rồi sao?

Lâm Tô Diệp ngồi ở nơi đó nhìn đám người Dương Thúy Hoa bán hàng, thoạt nhìn cũng vất vả, bận cũng là bận thật.

Dương Thúy Hoa động tác nhanh nhẹn, trong tay cầm một cây thước gỗ dài một mét đo vải cho người ta, xã viên ra sức kêu cô ta phiên phiến cho một chút, cho thêm tí đầu dư.

Dương Thúy Hoa: “Tôi nói này thím ơi, thím kêu tôi cho thím thêm vải dư, đợi khúc vải này thiếu mất hai tấc, tôi phải đền tiền đấy.”

Vậy là bà thím đó không nói gì nữa mà cười bảo: “Sao có thể chứ.”

Dương Thúy Hoa đo xong vải, đầu thước gỗ có một mảnh dao nhỏ có thể trực tiếp cắt lên vải, sau đó thuận theo ngón tay lia một đường lên vai xoẹt một cái là đứt.

Lâm Tô Diệp nhìn mà có hơi khiếp sợ kinh hoàng, mảnh dao đó cũng sắc thật, nếu như bất cẩn chắc hắn sẽ cắt vào tay.

Dương Thúy Hoa bận rộn một hồi cũng thả lỏng, vì vải mới tới đã bán xong, những người mua vải giá cao thì ít mà cũng không có nhiều phiếu vải như vậy.

Cô ta nhét một viên kẹo quýt cho Lâm Tô Diệp: “Cô muốn mua gì sao?”

Lâm Tô Diệp đưa phiếu đồng hồ cho cô ta.

Dương Thúy Hoa nhận qua xem, chợt hô lên kinh hãi: “Mẹ ơi, cô có cái này hả?”

Cô ta nói như vậy, mấy nhân viên kinh doanh đều chạy qua nhìn, tới tấp líu lưỡi.

Đây là phiếu nhận đồng hồ, một tay giao tiền là có thể một tay nhận đồng hồ, khỏi cần xếp hàng cũng khỏi cần gom phiếu công nghiệp.

Người bình thường mua mấy thứ như đồng hồ, xe đạp này đều cần gom phiếu công nghiệp.

Mỗi tháng cùng với tiền lương mười đồng còn được phát thêm một tấm phiếu, nhưng một chiếc xe đạp có thể phải đến năm mươi phiếu cộng thêm một trăm năm mươi đồng, còn một chiếc đồng hồ phải một trăm năm mươi phiếu công nghiệp.

Đương nhiên cũng có phát hành một vài phiếu mua sắm, phiếu nhận hàng, một tờ phiếu tương ứng với một sản phẩm, nhưng loại này lượng phát hành khá ít đều phát cho một vài người có công tác đặc thù, còn người thường không dễ có được.

Xe đạp ở nhà Lâm Tô Diệp là nhờ phiếu vật tư xe đạp của quân nhân tại ngũ phát cho Tiết Minh Dực cộng thêm tiền để mua.

Loại phiếu nhận hàng đồng hồ này thật sự rất khó kiếm, nếu như có người muốn mua đồng hồ vậy không cần gom phiếu công nghiệp nữa, mà có thể một bước xong ngay.

Có người hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Dương Thúy Hoa: “Một tờ phiếu này không chỉ có thể mua đồng hồ sản phẩm trong nước nhãn hiệu Thượng Hải thôi đâu, mà còn có thể mua hàng Mai Hoa nhập khẩu, chợ đen ít nhất phải hai trăm đồng.”

Lâm Tô Diệp: “!” Kiếm như vậy sao?

Đột nhiên cô có hơi chột dạ, Tiết Minh Dực mua đồng hồ cho cô mà cô lại bán đi, anh sẽ không tức giận chứ.

Cho dù cô đã xây dựng sẵn tâm lý cho mình, nhưng có gì hay để phải tức giận?

Qua vài năm nữa chính sách mở rộng, chỉ cần có tiền muốn mua đồng hồ gì thì mua thế thôi? Bây giờ bán phiếu đồng hồ này cho người cần hơn, đối phương có đồng hồ còn cô có tiền, mọi người đều vui thật tốt biết bao.

Lâm Tô Diệp lại yên tâm thoải mái hơn.

Cô nhờ Dương Thúy Hoa bán giúp cô.

Dương Thúy Hoa dựa vào hợp tác xã tiêu thụ, thường xuyên lén lút bán chút đồ gì đó, cô ta có kinh nghiệm có đường có quan hệ, cũng không ai bắt cô ta.

Dương Thúy Hoa: “Cô nhìn chuẩn rồi đó, chắc chắn sẽ bán cái giá tốt cho cô.”

Cô ta đã tính toán xong rồi, cái này không bán ở huyện mà đi vào tiệm bánh hóa trong thành phố tìm người quen bán mới hút hàng.

Bình Luận (0)
Comment