Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 211 - Chương 211. Dạy May

Chương 211. Dạy may Chương 211. Dạy may

Chương 211: Dạy may

Đến khi đó trực tiếp treo ở cổng tòa nhà bách hóa sẽ có người cần, vào trong tòa nhà là có thể mua ngay được đồng hồ, nhanh gọn bao nhiêu?

Lâm Tô Diệp cũng không biết giá thị trường của bọn họ thế nào, chỉ lén nói với Dương Thúy Hoa: “Cô cứ theo quy tắc rút phần trăm là được.”

Lúc nhỏ nghe bà nội kể không ít chuyện ở cửa hiệu tây, biết người ta cần tiền hoa hồng.

Dương Thúy Hoa: “Vậy chị dâu, tôi không khách sáo nữa, hàng lớn như vậy tôi rút mười đồng.”

Lâm Tô Diệp vốn nghĩ cô ta phải rút hai ba mươi đồng, chỉ lấy có mười đồng đã rất rẻ rồi.

Dù sao mình cũng không có đường bán.

Dương Thúy Hoa cũng rất hài lòng.

Cô ta đi gọi điện cho người quen trong tỉnh kêu người ta liên hệ, sau đó sáng ngày mai cô ta sẽ xin nghỉ đi giao.

Cuộc gọi vừa qua, bên đó đã đồng ý nói cần, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.

Khi tan làm, Dương Thúy Hoa và Lâm Tô Diệp cùng nhau bắt xe khách về nhà.

Cô ta hỏi dò Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, loại phiếu này cô có thể kiếm được bao nhiêu? Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

Lâm Tô Diệp vội vàng xua tay: “Không có, tôi chỉ có mỗi cái đó thôi.”

Cô là một người nông dân yên phận, tuy rằng khoản kiếm tiền này cô cũng thích nhưng cũng không dám đòi cái phiếu thứ hai.

Tiết Minh Dực không có khả năng luôn lấy loại phiếu này cho cô.

Cô cũng không quen nhắc đến yêu cầu gì ngoài sinh hoạt với anh, cô vét tiền riêng của anh là để gom lại là vì trong nhà nên có, nhưng mấy loại đồ lớn này cũng không phải thứ cần thiết trong sinh hoạt, nếu như tổ chức không cho anh phúc lợi này vậy anh cũng không tiện lấy, hiển nhiên cô cũng sẽ không làm khó anh.

Dương Thúy Hoa nở nụ cười, đoán ra đây là Tiết Minh Dực mua đồng hồ cho Lâm Tô Diệp, Lâm Tô Diệp không nỡ mua nên muốn bán đi, cô ta chỉ chiêu: “Chị dâu, nhà chị không có máy thu thanh đúng không, cái đó không thể mua sao? Còn có bây giờ trong thành phố có tủ lạnh, tivi nữa, kêu anh hai nhà chị lấy một phiếu mua sắm đi.”

Máy thu thanh ngược lại có thể cân nhắc mua cho con cái, còn mấy thứ như tivi thì bỏ đi, nông thôn không có điện.

Ngược lại Lâm Tô Diệp cũng đã từng nhìn thấy trong mơ nhưng cô không thật sự tiếp xúc và sử dụng nên hoàn toàn không có cảm giác, chỉ phất tay: “Đều toàn mấy thứ gì đâu? Người nông thôn chúng tôi sống không cần mấy cái đó.”

Trong mơ cô không phải thực chất, trong mắt chỉ toàn là người nhà mình, hoàn toàn không có lòng nào để ý đến những thứ khác.

Cô đột nhiên hỏi Tiết Minh Dực đòi cái này anh chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái, vẫn nên bỏ đi.

Dương Thúy Hoa thấy tạm thời không nói được nên cũng thôi.

Khi bọn họ lên xe, một thanh niên sáp tới: “Chị Thúy Hoa, đây là chị em của chị hả?”

Dương Thúy Hoa: “Cậu khỏi cần nhìn, cậu không có cửa đâu, chồng của chị em tôi đang làm đoàn trưởng tại ngũ, ở nhà có ba mặt con rồi.”

“Ba đứa con á hả?” Thanh niên đó sợ ngây người: “Chị lừa em đúng không? Nhìn cô ấy cũng chừng mười tám mười chín thôi mà.”

Dương Thúy Hoa: “Cút cút cút, giở trò lưu manh cẩn thận tôi thiến cậu.”

Lúc này Lâm Tô Diệp mới nhận ra không phải người ta cướp tiền của mình mà là muốn kết đối tượng với mình?

Cô nở nụ cười với thanh niên đó: “Thật ngại quá, tôi thật sự đã kết hôn và có con rồi.”

Thanh niên đó nhìn thấy cô cười với mình, còn cười đến mức rạng rỡ động lòng người như vậy khiến cả người đều mềm nhũn.

Dương Thúy Hoa đuổi anh ta đi, đỡ Lâm Tô Diệp lên xe.

Chiều hôm sau Lâm Tô Diệp đang may quần áo còn là của chị em của Dương Thúy Hoa, đang làm nốt phần viền đuôi.

Loại máy may này không có chức năng may viền, thường thì người ta làm xong quần áo lại phải may viền thủ công.

Lâm Tô Diệp ngại việc may viền thủ công vừa chậm vừa mệt nên đã tự mày mò tìm hiểu kỹ thuật may viền, một loại là gấp chồng hai lớp vải vào máy lại với nhau, cách này phù hợp với tay áo, cổ áo, vai… còn viền bên thì không ổn.

Với viền bên cô đi các đường may theo hình zigzag, có thể khóa bọc viền vải mà không sợ tuột chỉ.

May zigzag là một bài kiểm tra sự kiên nhẫn và kỹ năng của người thợ may, làm không tốt sẽ loạn cào cào và xấu.

Dương Thúy Hoa nhìn mà rất lấy làm ngạc nhiên: “Chị dâu, cô cũng quá khéo tay rồi đó?”

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Chỉ là may viền vải mà thôi, rất đơn giản, tôi dạy cô.”

Dương Thúy Hoa vội lắc đầu: “Không cần không cần, không học được.”

Nhà mẹ đẻ cô ta có máy may, cô ta cũng biết giẫm nhưng lại không có loại kiên nhẫn đó, dù sao khi cô ta dùng máy may cũng thường may viền thành một đống rối tung, xỏ chỉ cũng có thể buồn bực đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.

Bình Luận (0)
Comment