Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 220 - Chương 220. Đừng Cắm Sừng Anh

Chương 220. Đừng cắm sừng anh Chương 220. Đừng cắm sừng anh

Chương 220: Đừng cắm sừng anh

Tống Ái Hoa: “Anh không có bản lĩnh như anh hai, em cũng không có gương mặt đó của chị hai, xem ra không có cửa đâu.” Cô ả thở dài: “Anh ba, anh nói xem nếu như em lớn lên đẹp như chị hai thì tốt rồi, em sẽ ra ngoài kiếm trứng gà cho anh ăn.”

Sắc mặt anh ba Tiết thay đổi: “Vợ, em ngừng ngay, đừng cắm sừng anh.”

Tống Ái Hoa chọc đầu ngón tay vào người anh ta với vẻ ngại ngùng: “Nỡm ạ, lớn lên tuấn tú như vậy cắm sừng cái gì, em chỉ cười với người ta một cái như vậy đã có thể câu hồn người ta rồi, người ta sẽ cho em trứng gà ăn, anh nhìn chị hai ra cửa, có bao nhiêu đàn ông nhìn chằm chằm chị ấy kìa…”

Anh ba Tiết sợ đến mức vội vàng bịt miệng cô ả lại: “Hoa Hoa, em cũng để ý một chút đi, nói ai cũng không thể nói chị hai, cẩn thận anh hai đánh em.”

Tống Ái Hoa bĩu môi: “Chỉ có chị ấy có phúc, đúng rồi, em nghe hôm đó bà cả nói gần đây gà nhà bà ấy hay chạy ra ngoài đẻ trứng, lát nữa chúng ta đi xem thử, xem có thể nhặt được để ăn không?”

Nói đến bà cả và trứng gà, anh ba Tiết lộ ra vẻ mặt khổ sở sau đó giơ tay tát mình một cái.

Tống Ái Hoa giật mình: “Anh ba, anh sao thế?”

Anh ba Tiết buồn rười rượi: “Anh không ra làm sao cả, anh là đồ súc sinh, vì lấy trứng gà cho em ăn mà anh chọc mẹ chúng ta tức muốn xỉu, thím tư và thím năm chắc chắn sẽ chê cười mẹ, mẹ chắc chắn sẽ nổi giận.”

Tống Ái Hoa đáp: “Nói vớ vẩn, anh là vì vợ con, đây là việc mà anh hùng lớn làm, không sai chút nào hết. Là mẹ chúng ta nhỏ nhen chỉ cho chị hai ăn trứng gà chứ không cho em ăn, anh không sai gì hết, anh đừng áy náy.”

Đang nói thì thấy bà Tiết vung cành mận gai xông vào trong, dọa cô ả sợ run rẩy: “Mẹ…”

Bà Tiết vung cành mận gai quất anh ba Tiết: “Thằng khốn nạn nhà mày, đã ăn trứng gà của tao mà còn ở nhà đàm tiếu về bà mày nữa, hôm nay nếu như tao không đánh mày, tao…”

“Chát” một cái cành mận gai lập tức quất lên vai anh ba Tiết, đau đến mức anh ta giãy đành đạch: “Mẹ… đừng đánh…”

Bà Tiết thấy anh ta trốn mới đuổi theo đánh: “Mấy năm tao gả cho cha mày đó, ngoại trừ phải nhịn bà nội mày ra thì không có người nào khác dám khiến tao buồn bực, thằng ranh con nhà mày ngày nào cũng chọc tức tao, hôm nay tao không đánh chết mày thì tao không phải mẹ mày!”

Bà ta đuổi theo quất anh ba Tiết vài cái, đánh anh ba Tiết chạy quanh nhà cuối cùng trực tiếp nhảy tót lên giường.

Chân bà Tiết không nhanh nhẹn được đến thế, muốn lên giường cũng không lên được, đành vung cành mận gai.

Tống Ái Hoa thấy chồng bị đánh chạy loạn khắp nơi lại không dám đánh trả, mới xông qua lập tức chắn trước mặt bà Tiết, hung dữ nói: “Mẹ đánh, mẹ đánh chết con đi này, đánh chết cả con lẫn cháu trai mẹ đi!”

Bà Tiết đánh con trai mình nhưng lại không biết đánh con dâu, dù sao năm đó tuy mẹ chồng nói bà ta nhưng cũng chưa từng động một ngón tay nào.

Mẹ bà ta và mẹ chồng luôn nói vợ không đúng đã có chồng dạy, mẹ chồng chỉ có thể nói chứ không thể đánh.

Bà ta tức giận nói: “Sao, cô còn muốn đánh mẹ chồng à?”

Tống Ái Hoa khóc bảo: “Mẹ, làm sao con dám? Mẹ mau đánh chết con đi, con gả cho anh ba chẳng có lấy một ngày được ăn no.” Cô ả bắt đầu khóc.

Bà Tiết cầm cành mận gai chỉ vào anh ba Tiết ở phía sau, tức đến run rẩy: “Thằng bất tài, mày cút ra đây cho tao!”

Anh ba Tiết nắm vững chiêu thức đối phó với mẹ, trốn phía sau vợ không dám thò đầu ra trước chỉ sợ bị đánh tiếp, vừa rồi quất mấy cái thật sự đau.

Anh ta gân cổ lên xin tha nhưng lại không chịu sáp tới ăn đòn tiếp.

Lúc này anh cả Tiết và chị cả cũng tan làm trở về, vừa đến đầu ngõ đã nhìn thấy một đống người chặn ở cửa nhà mình cũng lập tức ngạc nhiên, vội vàng chạy vào nhà xem đã xảy ra chuyện gì.

Có người chào hỏi bọn họ: “Mau, mẹ chú đánh thằng ba kìa.”

Trước đây Lâm Tô Diệp vung cành mận gai quất Tiểu Lĩnh đã đủ náo nhiệt rồi, bây giờ bà Tiết đánh anh ba Tiết cũng chấn động như thế.

Tôn Triển Anh nhìn thấy Lâm Tô Diệp và Toa Toa: “Em dâu, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Lâm Tô Diệp: “Mẹ dạy dỗ thằng ba thôi chị, chúng ta đừng qua đó góp vui, tránh bị đánh lây.”

Tôn Triển Anh vừa nghe đã rất hào hứng, cảm thấy loại người ham ăn lười làm như anh ba Tiết thiếu đòn thật, trước đây bà Tiết luôn che chở anh ba Tiết không cho cha chồng đánh, lúc này tự mình đánh lại càng khiến người hả giận hơn.

Xem bà còn chiều nó mà nó còn chọc tức bà đi?

Coi bà kìa, bà cũng đánh còn gì?

Bình Luận (0)
Comment