Chương 219: Vùng lên
Đối diện với ánh mắt cười như không cười của Lâm Tô Diệp, bà ta cảm thấy bị sỉ nhục, coi thường bà ta sao?
Chỉ cô biết đánh con trai, lẽ nào tôi không biết chắc? Tôi cũng đánh con trai!
Thằng bà là con trai mình, mình đi đánh nó một trận vậy cũng là nên thôi.
Toàn bộ cơn giận mà bà Tiết phải chịu ở nhà chị cả trở nên dữ dội hơn, ngưng tụ nén lại nhắm thẳng vào đứa con trai mất nết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đó của mình!
Nhất định phải đánh!
Bà ta nghĩ một cô vợ trẻ yểu điệu như Lâm Tô Diệp còn có thể chạy quanh xóm đánh con vậy dựa vào cái gì bà ta không thể?
Bà ta cũng có thể vùng lên, không thể nhịn tức được nữa!
Bà ta rút một cành mận gai ở chân tường, học theo bộ dáng của Lâm Tô Diệp tức thở phì phò đi sang nhà thằng ba!
Toa Toa vốn đang nhoài người lên bàn vẽ cha dưa lệch, đột nhiên thấy bà nội rút cành mận gai, bộ dáng hừng hực khí thế trông giống mẹ sắp đánh anh.
Cô bé lập trừng trợn tròn mắt, trên tay không để ý soạt một tiếng đã xẹt qua mặt của cha, cô bé lập tức vô cùng đau lòng, mau chóng thổi cho cha.
Toa Toa nhảy xuống ghế, vung hai chiếc chân ngắn nhỏ đuổi theo bà Tiết chạy ra bên ngoài, chạy được vài bước không thấy Lâm Tô Diệp đi theo, mới quay đầu vẫy tay với cô với vẻ hưng phấn: “Mẹ, nhanh nhanh!”
Lâm Tô Diệp vội vàng đi lên nắm bàn tay nhỏ của cô bé: “Bé ngoan, chúng ta vẽ tranh đi.”
Trong mắt Toa Toa lóe lên tia sáng kích động: “Nhìn nhìn!”
Lâm Tô Diệp: “…” Tính cách thích xem náo nhiệt của đứa trẻ này cũng thật giống Tiểu Lĩnh.
Cô nắm bàn tay của con gái chậm rãi đi vào trong sân nhà cũ.
Nhà cũ ở phía sau, cách không xa không gần, còn chưa đợi đi đến nơi đã nghe thấy tiếng gào khóc như heo bị chọc tiết của anh ba Tiết.
“Mẹ… Mẹ đang làm gì thế?”
“Au au… đừng đánh mà!”
Lúc này còn chưa đến trưa, phần lớn các xã viên đều đang ở ruộng làm việc, chỉ có người già và trẻ nhỏ không ra đồng là đang ở nhà. Các hàng xóm nghe thế cũng đều chạy ra nhìn.
Từ lúc phá tứ cựu các gánh hát lưu động trong thôn đều bị loại trừ, không cho hát xướng và khiêu đại thần nữa, các xã viên bình thường cũng không có hoạt động giải trí gì, chỉ cần có người cãi nhau vậy đó chính là hát tuồng, nếu như còn ra tay đánh nhau vậy đó chính là vai võ phụ, nhất định phải chậm rãi tới vây xem.
Lúc này không có nhiều người đến vậy nhưng người già và trẻ nhỏ lại càng thích náo nhiệt hơn, rất nhanh ở cổng đã bị chặn kín.
Mấy người già nói với vẻ ngạc nhiên: “Chị hai sao thế kia?”
Tuy rằng bà Tiết hung hăng với gia đình, nhưng xưa nay ở trong thôn ôn hòa dịu dàng, rất ít khi cãi nhau đấu võ mồm với người ta.
Bà Tiết còn cần thể diện, sợ mất mặt, cũng chưa bao giờ từng công khai chửi đánh con cái, cho dù không hòa thuận với con dâu nhưng cũng chưa từng cãi nhau trước mặt người ngoài mà toàn là đóng cửa nhà mình ồn ào vài câu trút giận.
Hôm nay lại cầm cành mận gai qua đây đánh anh ba Tiết, thoạt nhìn là có chuyện lớn khủng khiếp gì đó rồi.
Bọn họ thấy Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa đi qua mới nhao nhao nhường đường, còn hỏi cô: “Vợ Minh Dực này, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lâm Tô Diệp cười dịu dàng, chào hỏi các trưởng bối: “Không biết sao vợ chồng thằng ba lại chọc giận mẹ chồng cháu, cháu qua đây xem sao.”
Toa Toa siết nắm đấm nhỏ, hai mắt sáng ngời: “Nhìn nhìn.”
Hai đứa con gái nhỏ ở nhà chị cả Tiết cũng trốn trong sân lén nhìn.
Lại nói anh ba Tiết vừa mới cầm được hai quả trứng gà trở về từ nhà bà cả, đã nhóm lửa luộc cho Tống Ái Hoa nằm trên giường đất ăn ngay khi ấy.
Nếu không phải trong nhà không có dầu, hơn nữa dầu muối tương giấm của chị cả đều khóa trong tủ bát thì anh ta cũng sẽ nghĩ bất cứ giá nào trộm ít dầu về làm trứng rán cho Tống Ái Hoa ăn, nhưng bây giờ chỉ có thể làm trứng luộc.
Tống Ái Hoa ăn như hổ đói hết sạch một quả trứng, nhìn một quả trứng còn lại, nói với anh ba Tiết: “Anh ba, mỗi người một quả.”
Anh ba Tiết lắc đầu: “Ái Hoa, em ăn đi, trong bụng em mang thai đứa con của chúng ta, hai người các em mỗi người một quả.”
Tống Ái Hoa nhìn bộ dáng miệng thèm rỏ dãi vẫn còn cố nhịn đó của anh ta, lập tức có hơi chột dạ áy náy, cô ả cắn một miếng trên quả trứng gà đó rồi cưỡng chế nhét phần còn lại vào miệng anh ba Tiết: “Anh ba, anh ăn đi, anh ăn em và con cũng vui.”
Anh ba Tiết vui vẻ ăn nửa quả trứng gà còn lại vào bụng, ăn xong vừa hài lòng vừa đã ghiền, xoa bụng mình: “Ái Hoa, khi nào chúng ta mới có thể ăn trứng gà mỗi ngày nhỉ, ngày nào cũng được ăn trứng gà, em không biết anh nằm mơ cũng toàn là ăn trứng gà thôi đâu.”