Chương 218: Không quản
Dù sao từ nhỏ bà ta đã thương thằng ba, thằng ba cũng được bà ta chiều đến lớn.
Người già thôn quê luôn nói đợi bản thân làm mẹ đi rồi bạn sẽ biết nuôi con khó, đợi bản thân bạn làm mẹ chồng mới biết làm mẹ chồng khó.
Lúc nhỏ cô không hiểu nuôi con khó nhưng bây giờ đã hiểu.
Trước đây cô không hiểu làm mẹ chồng khó nhưng đợi hai đứa con trai của mình kết hôn lấy vợ sinh con, cô cũng sẽ hiểu.
Sau này Đại Quân chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền còn Tiểu Lĩnh lại chưa chắc, nếu như Tiểu Lĩnh gặp cảnh khó khăn, một người mẹ này như cô có thể nhìn mà không quản được sao?
Chắc chắn không được.
Bà Tiết cũng là do bản thân không có cách nào, mình không có năng lực, không kiếm được tiền, muốn trợ cấp cũng không có bản lĩnh, chỉ có thể lấy của nhà đứa con trai thứ hai.
Nếu như bà ta còn sống với ông Tiết, có thể kiếm được công điểm mới có tự tin, bà ta trợ cấp cũng là đúng lý hợp tình.
Nhưng bây giờ ông cụ đi rồi, bà ta không có công điểm, con gái và con dâu tốt, bà ta trợ cấp sẽ thấy chột dạ, cho nên cầm có cái bánh mì đen đã sợ Lâm Tô Diệp không vui.
Từ trên người bà ta, Lâm Tô Diệp đã hiểu được một chút: Mình vẫn phải tài giỏi và có tiền.
Mình không thể lao động tốn sức, trước đây không có cơ hội kiếm tiền nhưng đợi qua hai năm nữa cải cách mở rộng, mình có thể dựa vào tay nghề và đầu óc để kiếm tiền, sẽ không còn giống nữa.
Mình có tiền muốn trợ cấp con cũng đúng lý hợp tình, không cần nhìn sắc mặt ai.
Đương nhiên, cô cũng không có khả năng giống như mẹ chồng chiều con trai thành cái thứ tham ăn lười làm đó, cô sẽ đánh đòn cậu bé để cậu bé chăm chỉ học hành, sau này có một công việc tốt.
Cho dù học hành không tốt cũng phải chịu khó năng làm, sau này sẽ có cơ hội kiếm tiền.
Cô về nhà, cầm năm hào đưa cho bà Tiết.
Bà Tiết rất bất ngờ: “Gì thế?”
Lâm Tô Diệp: “Con may quần áo cho người ta, mẹ giúp con trông Toa Toa, nấu cơm, cho heo ăn, hiển nhiên phải chia cho mẹ một ít rồi.”
Tiền của Tiết Minh Dực cô gom lại, còn cô kiếm thì làm tiền tiêu vặt.
Bên Cố Mạnh Chiêu một đồng hai, Trương Mật Mật cho một đồng, chị em của Dương Thúy Hoa một đồng.
Cho Tiết Minh Dực năm hào, cho mẹ chồng năm hào, mình vẫn còn thừa.
Dương Thúy Hoa sẽ còn lấy quần áo tới đây nữa nữa, đến khi đó lại có tiền kiếm.
Tuy rằng một năm không may được mấy bộ quần áo nhưng vẫn có tiền mặt, không phải sao?
Cứ coi như trợ cấp tiền tiêu vặt đi.
Của mình kiếm được còn ngọt hơn mật!
Hốc mắt của bà Tiết hơi cay xè, mình từ nhỏ đã bị cha chửi là đồ lỗ vốn, cả đời dựa vào cha, chồng và con trai nuôi sống, không ngờ đứa con dâu yểu điệu này ngược lại còn có thể may quần áo kiếm tiền, còn lợi hại hơn cả mình.
Bà ta trả tiền cho Lâm Tô Diệp: “Tôi không lấy.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ cầm mua đồ ăn vặt cho cháu trai đi.”
Cô cũng muốn tự mình kiếm tiền cho trẻ nhỏ và người già tiền tiêu vặt để bọn họ vui.
Trước đây cô không kiếm được một xu mà đều là Tiết Minh Dực gửi tiền về nhà, tiền mà anh ở bên ngoài mạo hiểm tính mạng mới kiếm được, cô không nỡ cũng không dám tiêu lung tung một xu.
Cho dù khi mang thai ở cữ cô cũng không chủ động đòi ăn gì, điểm này mẹ chồng và Tiết Minh Dực làm cũng đến nơi đến chốn, cho cô ăn ngon hơn những người khác, cho nên mới khiến Tống Ái Hoa tham ăn chỉ hận không thể sinh ra một gương mặt đẹp gả cho Tiết Minh Dực.
Bây giờ mình kiếm được tiền, cho dù kiếm rất ít cũng có tự tin, tiêu tiền mà mình kiếm chính là có lý chẳng sợ.
Bà Tiết vừa nghe đã cất đi: “Đây là cô cho, cũng đừng so sổ với tôi đó.”
Lâm Tô Diệp: “Xem mẹ nhỏ nhen chưa kìa.”
Bà Tiết nhìn sắc mặt của cô thấy tâm trạng của Lâm Tô Diệp không tồi, mới hắng giọng, tính toán xem nên lừa con trai mình thế nào.
Bà ta chuẩn bị một chút rồi nói: “Mẹ Đại Quân, cô biết tính toán như thế, mười đồng mà thằng ba đã cầm đi đó…” Bà ta nhìn Lâm Tô Diệp với ánh mắt nóng bỏng: “Có phải cô muốn đòi về không?”
Lâm Tô Diệp thản nhiên đáp: “Mẹ, đấy là tiền từ tay mẹ chảy ra, sao có thể kêu con đòi? Mẹ vẫn nên đòi nhanh về đi.”
Bà Tiết: “!”
Sao chồng cô cho mượn thì cô đòi, còn tôi cho mượn cô lại không đòi?
Không phải, đó không phải tôi cho mượn, là tự nó lấy đi mà!
Mấy năm chia nhà đó, tôi tổng cộng cho nó chưa đến tám đồng tiền, vẫn là ông cụ cho tiền tiêu vặt nhiều hơn, còn lại chỉ là trợ cấp bột gạo lương khô gì đó.
Bà ta nghĩ đến đứa con trai thứ ba ở nhà chị cả làm bà ta mất mặt mà bất mãn, muốn cho thằng ba biết tay một chút.
Nhưng không ngờ Lâm Tô Diệp lại không quản.