Chương 217: Không hoàn toàn thiên vị
Bà ta cũng thu dọn một chút, tức anh ách rời đi.
Bà ta vừa đi, bà Tư đã lén nói: “Gần đây chị ba không thích nói chuyện, có phải có bệnh gì không nhỉ?”
Lần này bà cả cũng nổi giận, quăng cái gàu đi: “Hai người các cô đừng có như thế, sau này đừng qua đây nữa.”
Vẽ tranh nhận chữ cản trở cô sao?
Vợ Minh Dực người ta không đi làm cản trở cô sao?
Cũng không ăn cơm của nhà cô!
Bà tư và bà năm đưa mắt nhìn nhau, hai người cũng mím môi mau chóng rời đi.
Bà Tiết về nhà, một đường đi càng nghĩ càng nghẹn uất, càng nghĩ càng khó chịu.
Trước đây khi ông cụ còn sống, mình có một chút bức bối nào ông cụ cũng có thể chỉ dẫn một chút, nhưng bây giờ bực tức cũng chỉ có thể nhịn.
Ngược lại cháu trai thương bà nội nhưng bọn trẻ cũng không hiểu, nói rồi cũng chỉ khiến bọn trẻ mơ hồ nghi hoặc.
Con dâu?
Bà Tiết hừ một tiếng, bỏ đi, cô ta chắc chắn sẽ nói “bây giờ mẹ mới biết cảm giác gặp người không nói lý còn la lối giở trò xấu sao? Thằng ba là do mẹ chiều hư, tự mẹ chịu đi.”
Nói với con gái? Đứa con gái đó là con gái lớn của Lâm Tô Diệp chứ không phải con gái mình.
Ngược lại có thể nói với con gái cả, nhưng nhà con gái cả cũng đầy một đống chuyện rối như tơ vò. Cũng không biết bây giờ sống thế nào rồi, đã được một khoảng thời gian không về, phỏng chừng đợt này hai vợ chồng chắc hẳn vẫn ổn, nếu không ổn đã sớm về khóc lóc rồi.
Con gái hai… bỏ đi, cái thứ không hiếu thuận đó, cứ coi như chưa từng sinh ra nó đi.
Đi tìm thằng cả nói chuyện?
Thằng cả trông thì ở nhà mạnh mẽ quyết đoán rất lợi hại, vợ con đều sợ anh ta nhưng thật ra chỉ là trông được chứ không dùng được, cũng sợ vợ mà thôi.
Ôi, sao mình lại sinh ra ba đứa con sợ vợ chứ?
Năm đó mẹ chồng lợi hại quản bà ta, bây giờ mình làm mẹ chồng rồi, con dâu đứa này lợi hại hơn đứa kia.
Vợ thằng cả cũng không ra làm sao, rõ ràng là mình không đúng lại cả ngày thấy mẹ chồng là chướng mắt.
Sinh không được con trai còn ra vẻ gì, cả ngày cầm đồ đi trợ cấp cho anh em và cháu ở nhà mẹ đẻ, đối xử với cháu còn tốt hơn chồng và con gái.
Cô sinh bốn đứa con gái còn có lý không?
Cô có chút đồ thì chuyển đến nhà mẹ đẻ trợ cấp cho em trai cô, cô còn có lý sao?
Tôi nói cô một câu thì đã sao?
Bà ta ngồi trên cái đôn cạnh cửa nhà bực bội, lập tức cảm thấy sống không còn gì thú vị nữa, trong lòng lại nhớ ông cụ: “Ông nói lão bất tử nhà ông xem, mình đi rồi còn bỏ tôi lại.”
Bà ta đang than thở thì nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói của Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, không phải mẹ đi nhặt bông lúa mạch sao? Ở nhà lẩm bẩm gì thế?”
Vừa nghe thấy giọng nói yểu điệu đó của con dâu, bà Tiết rùng mình một cái, một chút cảm xúc tiêu cực sống đã không còn gì thú vị vừa mới sinh ra đó lập tức tan thành mây khói.
Không còn gì thú vị, rất thú vị ấy chứ!
Bà ta phải nhìn Lâm Tô Diệp thu phục cái thứ đổ đốn như thằng ba đó, còn phải xem Lâm Tô Diệp từ chối bà tư tới mượn tiền thế nào.
Cô có thể chơi Lâm Uyển Lệ, đánh Hồ Quế Châu, còn cầm đồng hồ của Lâm Uyển Tinh, còn không thể đối phó được cái thứ mất nết như thằng ba sao?
Bà ta đứng dậy: “Tôi ngồi nghỉ chân, không phải cô vẽ tranh sao, sao lại về đây?”
Lâm Tô Diệp: “Con vẽ được lúc, Toa Toa đói nên bọn con về nhà trước.”
Cô ta thấy không đúng, sao giọng nói của bà cụ lại khẽ thế giống như cảm mạo không thở được thế nhỉ, đây là khóc sao?
Sẽ không phải vợ chồng thằng ba lại khóc lóc chơi xấu chèn ép bà cụ đấy chứ?
Lâm Tô Diệp thật sự cũng có thể hiểu được chỗ khó xử của bà Tiết.
Làm mẹ sinh ba đứa con trai, hiển nhiên trông mong tất cả đều có triển vọng, cho dù không có triển vọng lớn thì ít nhất cũng phải đủ ăn đủ mặc, không đói bụng.
Kết quả bây giờ nhà anh cả ấm no, nhà thằng hai sống tốt, nhưng vợ chồng thằng ba lại cứ đói kêu oai oái, hiển nhiên bà ta sẽ đau lòng đứa con đói bụng đó rồi, cho dù đó là một con trai vừa lười vừa tham.
Trong thôn luôn có những ông bà cụ như vậy, thích lấy đồ của nhà con trai này đi trợ cấp cho người kia, có người vì lòng thiên vị, có người thì là cướp của nhà giàu chia cho người nghèo.
Ngược lại bà Tiết không hoàn toàn thiên vị thằng ba, bà ta biết thằng ba tham ăn lười làm cộng thêm cả ngày gào đói gào nghèo với bà ta, ngày nào cũng khóc lóc, khiến trong lòng người mẹ chắc chắn không thoải mái, sẽ nghĩ đủ khả năng giúp đỡ một chút.