Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216. Phiền Chết Đi Được

Chương 216. Phiền chết đi được Chương 216. Phiền chết đi được

Chương 216: Phiền chết đi được

Bà năm lập tức đáp: “Chị hai, chị lắm tài nhiều của cần gì cứ tính toán mãi chút tiền này thế. Em có tiền chắc chắn sẽ trả chị, nhưng không phải không có tiền sao. Còn nữa, chúng ta là tình chị em dâu nhiều năm như vậy, trong nhà chị tư xây nhà cũng phải gom tiền chứ?”

Bà cả ra mặt: “Được rồi, xây nhà có mấy chục đồng tiền tiền tiện làm gì? Không gom đủ ba trăm thì đừng có động thổ.”

Sắc mặt của bà Tiết không dễ nhìn, chỉ buồn bực ngồi nhặt bông lúa mà không ho he gì.

Bà năm tức bà Tiết đòi tiền mình: “Ôi này chị hai, vợ Minh Dực quản lý nhà có phải vì ngại chị trợ cấp cho nhà thằng ba nên mới không vui không. Chị cũng phải từ từ nhận sai với con đâu đi nhé, đừng để đến lúc đó nó lại ghi hận chị. Chị nói xem sau này lỡ như bọn nó đi tòng quân rồi, ném chị lại cho vợ chồng thằng ba vậy sao mà chị sống nổi đây?”

Lời này vừa nói ra, mặt bà Tiết đã sưng lên như cái mâm.

Phiền chết đi được!

Bà ta rất muốn trực tiếp bổ thẳng vào mặt hai người này nói sau này không qua lại với bọn họ nữa, nhưng lại không thể mở miệng được, tóm lại là không trở mặt nổi.

Dù sao chị em dâu cũng không ở chung dưới một mái hiên, mỗi ngày cũng chỉ tập trung may vá, hơn nữa trước đây quan hệ cũng không tệ, nếu thật sự trở mặt bà ta cũng ngại, lại cảm thấy người ta chỉ xỉa xói mình vài câu cũng không quá đáng quá, nếu như mình nói lời quyết liệt ngược lại sẽ trông có vẻ nhỏ nhen, giống như không biết nói đùa vậy.

Nhưng trong lòng tóm lại vẫn không thoải mái, bà ta nói với bà cả: “Không còn sớm nữa, em phải về nhà chuẩn bị cơm nước, còn phải đi tưới rau nữa.”

Bà tư lại bảo: “Chị hai, vợ Minh Dực cả ngày học hành vẽ vời làm người có văn hóa, chắc không làm tí việc nhà nào đâu nhỉ? Chủ nhà này vẫn nên để mẹ chồng quản thì hơn đấy.”

Bà Tiết móc quyển vở cầm theo bên người ra đập xuống trước mặt hai người họ: “Học chữ thì đã sao? Tôi cũng học đấy, chị cả cũng học, hai người các cô cũng mau chọc chữ đi!”

Trước đây bà ta mang vở nhận chữ qua đây học nhận chữ chung với bà cả, bà cả cũng rất khuyến khích, nhưng ai ngờ hai đứa bốn và năm này lại chê cười bọn họ, nói bọn họ già còn đua đòi, từng này tuổi còn chạy theo thời thượng.

Bà Tiết ngại ngùng, nhìn thấy hai người bọn họ thì vội cầm vở lên, giả vờ không học, lúc này bị lăng mạ mới trực tiếp ném ra.

Thích một cách quang minh chính đại đấy được không?

Bà tư và bà năm bị bà ta dọa cho ngây người.

Bà Tiết lại nói: “Con dâu nhà chúng tôi quản tiền còn tôi quản lý nhà, làm việc gì cũng đều tôi quyết định, tôi dặn dò!”

Nói xong bà ta bưng bông lúa mạch đã nhặt trong gàu lên vội vàng đi giao nhiệm vụ.

Bà ta vừa đi, bà ba vẫn luôn không nói chuyện bảo: “Hai người các cô cũng quá đáng quá rồi, chiếm lời còn chèn ép người ta. Tôi thấy các cô mau trả tiền đã mượn của chị hai đi, đừng đợi chị ấy về nhà lấy lại tinh thần nổi trận lôi đình với các cô.”

Bà tư cười đáp: “Chị hai còn có thể nổi nóng cơ á? Lúc trước còn bị mẹ chồng chị dọa sợ mất mật cơ mà, ha ha, nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi.”

Bà ba và bà Tiết là người một nhà, hai ông cụ là anh em ruột còn những người khác chỉ là họ hàng.

Nhưng quan hệ của bà Tiết và bà cả là tốt nhất, mà bà tư và bà năm trước đây cả ngày cãi nhau, tranh giành tình cảm trước mặt mẹ chồng, già rồi ngược lại quan hệ cũng gần gũi hơn.

Khi còn trẻ cho dù có thể bắt chẹt nhau, nhìn nhau không thuận mắt bao nhiêu, nhưng một khi tuổi lớn rồi, con cháu đầy nhà, hoặc là ông cụ đi rồi, cơn giận trong lòng các bà cụ cũng giảm xuống.

Đều là mấy hộ nông dân, đấu tới đấu lui có gì thú vị?

Còn không bằng cùng nhau may vá, nói chuyện phiếm còn hơn.

Chỉ là khi nói chuyện phiếm vẫn khó tránh khỏi không nhịn được mà so bì một chút.

Bà cả: “Chị mượn mười đồng là dùng gấp, cuối năm sẽ trả, các cô cũng đừng quá đáng, có thì mau trả đi, không có thì đưa trứng gà cho nó, nhà nó ăn nhiều trứng gà.”

Bà năm: “Chị hai thật sự có phúc quá, tuy rằng mẹ chồng lợi hại nhưng chồng quan tâm thương vợ, bây giờ con trai cũng thương mẹ, vẫn luôn nuôi mẹ, cả gia đình bữa nào cũng ăn trứng gà.”

Bà tư: “Bản lĩnh khác của nhà anh hai cũng được đấy, thương vợ thì thương thật, từ anh hai đến ba đứa cháu, thằng cả không có con trai, vợ thằng hai không ra đồng, còn có chị xem thằng ba bướng như thế, ha ha.”

Bà ba: “Phiền chết đi được, người nào cũng chỉ biết nói láo, tản hết đi.”

Bình Luận (0)
Comment