Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215. Chị Hai Đừng Nóng

Chương 215. Chị hai đừng nóng Chương 215. Chị hai đừng nóng

Chương 215: Chị hai đừng nóng

Bà Tiết thấy anh ta giở trò này, bản thân đã trưởng thành, người cũng sắp làm cha mà còn như thế, bà ta lập tức sững sờ.

Một bà già như bà ta la lối om sòm với con dâu cũng thôi đi, nhưng một người đàn ông như con… bà ta nổi nóng lại thấy vô cùng mất mặt, cảm thấy không còn thể diện trước mặt các chị em dâu nữa.

Mấy bà cụ cũng đều nói anh ba Tiết kêu anh ta mau đứng dậy, đừng chọc tức người.

Anh ba Tiết lại quỳ ở đó lau nước mắt, không quan tâm trên đất có một vũng nước, hình như không cho thì không đứng dậy.

Cuối cùng bà Tiết cũng tức đến run người: “Mày đó mày đó, sao lại bị một cô vợ bắt chẹt thế hả, cô ta kêu mày tới khóc lóc làm loạn với mẹ mà mày cũng nghe sao?”

Anh ba Tiết khóc bảo: “Mẹ, là con không có bản lĩnh, không thể kiếm được nhiều tiền như anh hai, nuôi mẹ, vợ và con cái, là con vô dụng.” Anh ta vả mình một cái: “Mẹ, mẹ nói xem nếu như lúc đầu mẹ đánh chết con, kêu con tiến bộ vậy có phải con cũng có triển vọng giống như anh hai con không?”

Bà Tiết tức không chịu được, nói như thể cha mẹ đánh anh ta thì anh ta sẽ có tương lai hơn ấy, anh cả cũng không có triển vọng bao nhiêu, chỉ là bán sức lực trồng trọt kiếm công điểm nhưng không phải cũng sống rất tốt hay sao?

Bà cả không nghe được nữa vội vàng bảo: “Bác cho mày hai quả trứng gà, mày về nhà cho Ái Hoa bồi bổ cơ thể đi.”

Anh ba Tiết cầm trứng gà, lập tức nín khóc cười tươi: “Mẹ, bác cả, vậy con đi nha, Ái Hoa ăn trứng gà xong chắc chắn sẽ khỏe lên.”

Đợi anh ta vui vẻ chạy về, bà Tiết tức đến mức vỗ đùi mình một cái: “Tôi đã tạo nghiệt gì chứ?”

Bà ta cũng không thể lấy hai quả trứng gà ra trả cho chị dâu cả, dù sao trứng gà trong nhà đều ăn hết rồi, chỉ có thể trả tiền.

Chợ bán năm xu một quả còn ở trong thôn trên cơ bản đều là bốn xu một quả, các thôn dân tự mua đi bán lại hiển nhiên cũng không có ai quản.

Bà Tiết móc tám xu tiền từ trong túi áo dài ra đưa cho chị cả.

Bà cả cũng ngại: “Bọn chị còn nợ cô mười đồng đấy.”

Bà Tiết: “Đó không phải cho con kết hôn hay sao, đợi cuối năm chia lãi nói sau.”

Bà năm ở bên cạnh cười lấy lòng: “Trong mấy bà cụ ở thôn chúng ta, chỉ có chị hai là có phúc khí nhất, anh hai khi còn sống đã thương vợ, bây giờ Minh Dực lại có tiền đồ, làm đoàn trưởng lớn, có tiền lương lại còn hiếu thuận.”

Trong lòng bà Tiết hơi thoải mái hơn một chút.

Bà tư ở bên cạnh cũng nói: “Chị hai, mắt thấy đứa thứ ba nhà bọn em cũng sắp kết hôn rồi, đợi sau khi thu hoạch lúa mạch sẽ phải thu xếp xây nhà mới, khoản tiền này cũng không gom đủ, mấy ngày trước không phải Minh Dực gửi bốn trăm đồng về hay sao… có thể giúp bọn em một chút được không?”

Bà năm lập tức phụ họa: “Đúng đó, khắp thôn cũng chỉ có mình chị hai có thể giúp được thôi, những người khác bản thân còn chưa lấp được đầy bụng kia kìa.”

Trong lòng bà Tiết lập tức bắt đầu bất mãn nhưng cũng không tiện trực tiếp từ chối, trong lòng lại vô cùng thấy may mắn vì Lâm Tô Diệp đã làm chủ nhà, còn gửi hết tiền đi rồi, bà ta đáp: “Bây giờ con dâu chúng tôi làm chủ nhà quản tiền, tôi tiêu một xu tiền cũng phải hỏi nó, nếu như các cô muốn mượn tiền vẫn nên tìm nó thì hơn.”

Ngược lại bà ta cũng muốn học Lâm Tô Diệp từ chối người ta thế nào.

Theo quan điểm của bà ta người thân mượn tiền nói “không có” thật sự rất khó, không thể mở miệng được, đặc biệt là khi mình có tiền lại càng không có cách nào từ chối hơn.

Ánh mắt mong chờ của đối phương và lời nói nghe thì nịnh nọt nhưng lại mang theo uy hiếp đều khiến bà ta không biết nên nói lại không thế nào.

Bây giờ bà ta càng cảm thấy mình không làm chủ nhà nữa rất rốt, làm chủ nhà chỉ sảng khoái nhất thời còn lại bất mãn khắp nơi.

Thấy bà ta từ chối mình, nụ cười trên mặt bà tư nhạt đi rất nhiều: “Trước đây chị hai làm người hào phóng sao bây giờ lại không rộng rãi thế. Cũng không phải em không trả, chị không cho mượn thì không cho, sao phải kiếm cớ?”

Bà Tiết nổi giận rồi, bà ta ngại mất mặt nên mới từ chối nhưng bà ta cũng không chịu nổi oan uổng: “Cô không tin thì đi mà hỏi.”

Bà năm cười bảo: “Chị hai đừng nóng, tiền đều ở nhà các chị, đặt ở trong túi ai bọn em nào có biết, cũng không thể quản được mà, ha ha.”

Bà Tiết vốn không thể mở nổi miệng đòi tiền, người ta không trả thì mình cũng không tiện đòi, nhưng lúc này bị thằng con trai mất nết và hai bà già này chọc tức mới trực tiếp mở miệng: “Tiểu ngũ, trước đó cô mượn tôi hai đồng cũng được mấy hôm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment