Chương 214: Đào đâu ra mà ăn
Nhưng vẫn có những người khác biệt, Tống Ái Hoa chính là một người trong số đó, cô ta vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ Lâm Tô Diệp không cần ra đồng làm việc, còn có thể ngắm trời ăn trứng gà và mì lương thực tinh, đây quả thật là cuộc sống thần tiên của bà Vương khiến cô ta nằm mơ cũng muốn có được.
Lần trước cô ta đòi tiền nhưng mẹ chồng không cho, liền tù tì mấy ngày bà Tiết vẫn không cho cô ta ăn trứng gà như cũ.
Tống Ái Hoa nổi nóng, quyết định ra đại chiêu!
Ngày đó cô ta đang cuốc đất ở ruộng, làm chưa đến nửa phút, cô ta đã nhíu mày nảy ra sáng kiến, vung cái quốc đi, ôm bụng kêu ui da ui da quỳ xuống đất.
Lập tức có người phụ nữ quan tâm hỏi cô ta làm sao.
Tống Ái Hoa: “Tôi… tôi đau bụng.”
Chỉ thấy có người phụ nữ gọi anh ba Tiết đang làm việc trong ruộng bông bên cạnh: “Chú ba, mau một chút, vợ chú đau bụng này.”
Anh ba Tiết nghe thế chạy vù vù qua, vội vàng hỏi: “Ái Hoa, Ái Hoa, em sao rồi?”
Tống Ái Hoa ôm bụng ngồi trên đất, có hơi vô lực: “Anh ba, ui da, em… em đau bụng.”
Anh ba Tiết thấy thế cũng rất sợ hãi vội vàng đỡ cô ta lên: “Ái Hoa, anh đưa em về.”
Vợ đang có bầu nên anh ta cũng không dám cõng, mà trực tiếp bế lên đi về nhà.
Người phụ nữ trong ruộng nhìn theo bóng lưng rời đi của bọn họ, cảm thán: “Đừng thấy anh ba Tiết lười biếng tham lam nhưng ngược lại cũng thương vợ đấy chứ.”
Một người phụ nữ khác chế giễu: “Tống Ái Hoa chắc chắn thế kia mà anh ta một hơi ôm lên đi về nhà, sức này một ngày không lấy mười công điểm thì còn làm gì?”
“Hai vợ chồng này đúng kiểu nồi nào úp vung nấy, rõ ràng đều cao lớn thô kệch mà cứ nhất định giả bộ yểu điệu mềm yếu như vợ Minh Dực người ta, ôi, cười xỉu.”
“Nhưng vẫn không chết đói đâu đấy, có bà cụ trợ cấp không đói được đâu.”
Lại nói anh ba Tiết bế Tống Ái Hoa một hơi đi về nhà, tuy rằng mệt thở phì phò như chó nhưng cũng không ném vợ xuống.
Tống Ái Hoa vô cùng cảm động, nghiêng người lên giường: “Anh ba, anh… anh mau nghỉ đi.”
Anh ba Tiết không quan tâm mình nghỉ ngơi: “Em mau nằm xuống, anh đi tìm bác sĩ chân đất khám cho em.”
Tống Ái Hoa kéo anh ta: “Anh ba, không cần đâu, anh… anh nấu cho em bát canh trứng gà uống là được.”
Anh ba Tiết đáp với vẻ khó xử: “Ái Hoa, quả trứng gà đó tối qua chúng ta ăn rồi mà.”
Nửa đêm anh ba Tiết đi tới chuồng gà nhà chị cả Tiết thó mất quả trứng gà, hai vợ chồng tham lam hoàn toàn không kịp đợi đến lúc trời sáng, mà ngay tối qua đã lén nhóm lửa, dùng muôi sắt nướng chín ăn luôn rồi.
Lúc này còn muốn ăn trứng gà đào đâu ra mà ăn?
Tống Ái Hoa bắt đầu khóc: “Anh ba, anh nói xem em gả cho anh đã ba bốn năm, hai… hai chúng ta vất vả lắm mới mang thai đứa con, giờ nó muốn ăn một quả trứng gà cũng không thể ăn, nó cũng thật mệnh khổ, cháu trai lớn nhà người ta bữa nào cũng được ăn trứng gà kia kìa…”
Anh ba Tiết thấy vợ thật sự khóc ra nước mắt, cũng đau lòng: “Em đợi đó, anh đi hỏi mẹ.”
Anh ta chạy một lèo qua nhà Lâm Tô Diệp, phát hiện ra khóa cửa treo trên đó, không có ai ở nhà.
Anh ta chạy vào trong sân nhà bả cả ở bên cạnh, quả nhiên bà Tiết ở đây, còn có mấy chị em dâu khác nữa, năm sáu bà cụ đang ở đó vừa nhặt rơm lúa mì vừa nói chuyện phiếm.
Đây là nhiệm vụ mà đội sản xuất cho các bà cụ, nhặt những bông lúa mì giấu trong rơm đã bị dao cầu xắt, đó cũng là lương thực hiển nhiên không thể lãng phí.
Anh ba Tiết trực tiếp đòi tiền và trứng gà.
Bà Tiết nhíu mày: “Mày không đi làm mà phát điên gì thế?”
Từ ngày Tống Ái Hoa đòi tiền bà ta không được, hai vợ chồng đã nghĩ ra đủ mọi kế đòi đồ ăn của bà ta, bà Tiết nhìn thấy đứa con trai không biết phấn đấu này là lại tức giận.
Nghĩ lại là do mình chiều hư, bà ta lại càng tức giận hơn, cảm thấy mình cũng thật vô dụng.
Anh ba Tiết nhìn thấy bà ta không cho, phịch một cái quỳ xuống trước mặt bà ta bắt đầu khóc lóc nước mắt nước mũi tèm nhèm: “Mẹ, là con trai mẹ không biết phấn đấu, Ái Hoa vất vả lắm mới mang thai một đứa con, đói thế không giữ được cái thai mất.”
Đều nói cháu trai lớn và con trai út chính là mệnh của bà cụ, trước đây khi bà Tiết vẫn chưa có cháu trai cũng thương con trai út nhất.
Từ nhỏ anh ta cũng được tính là bị bà Tiết chiều hư, ở trước mặt mẹ ruột rất thoải mái phá hỏng thể diện, không hề cảm thấy thế nào hết.