Chương 223: Thanh niên xinh đẹp
Cố Mạnh Chiêu nhìn bà Tiết vội vàng ép nước trong phổi cho bà ta, may mà thời gian rơi xuống nước ngắn nên ko bị sặc gì, chỉ là bị đánh hôn mê.
Anh ta bóp nhân trung là được.
Trương Mật Mật và Tôn Gia Bảo hô to gọi nhỏ chạy qua, lại làm phiền trí thức Cố giúp cõng bà Tiết về nhà.
Lâm Tô Diệp đang ở nhà vừa nấu cơm vừa kể chuyện cho Toa Toa, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào đang hướng về nhà mình.
Cô vội vàng đứng dậy đi xem chỉ thấy Cố Mạnh Chiêu cõng mẹ chồng vội vàng đi qua đây, anh ta và bà Tiết cả người ướt sũng, bà Tiết còn nằm trên lưng Cố Mạnh Chiêu, mặt vùi sâu không cho người ta thấy.
Trương Mật Mật và Tôn Gia Bảo còn đang ở bên đó giúp, thấy Lâm Tô Diệp thì liếc mắt ra hiệu, Trương Mật Mật nhỏ giọng bảo: “Bà cụ nhà cô vừa nhảy sông đó!”
Lâm Tô Diệp: “!” Không thể nào! Mẹ chồng có thể nỡ bỏ hai đứa cháu trai để đi nhảy sông sao? Nếu như thế bà ta cũng chỉ giả bộ thương thôi, không có khả năng đó, cô thấp giọng quát: “Đừng nói lung tung, sao mẹ chồng tôi có thể nhảy sông được, bà ấy chắc chắn chỉ bất cẩn ngã xuống thôi.”
Nếu như truyền ra ngoài bà cụ nhảy sông vậy người ta sẽ hỏi tại sao, lẽ nào lại đáp con trai con dâu không hiếu thuận, làm kinh động chính phủ, chủ nhiệm Hội phụ nữ và chủ nhiệm trị an đều sẽ tới hỏi.
Lâm Tô Diệp vội dẫn bọn họ vào phòng đặt bà Tiết lên giường đất.
Bà Tiết vẫn luôn vùi mặt không nói tiếng nào đột nhiên la lên: “Đừng lên giường, đừng lên giường! Đừng làm ướt chăn của tôi!”
Nghe thấy giọng nói vô cùng có sức của bà ta, Lâm Tô Diệp: “…”
Trương Mật Mật: “Bác gái, bác không sao chứ?”
Bà Tiết tức giận đáp: “Tôi có thể làm sao được, cô vợ nhà cô mắt mũi không tốt, tôi định rửa mặt mà bất cẩn rớt xuống sông, chứ nhảy sông ở đâu ra? Cô cũng đừng có bịa đặt sinh chuyện cho tôi!”
Trương Mật Mật lại không tin, cảm thấy đây là do bà Tiết sợ mất mặt mới cố tình nói mình bất cẩn. Nhưng cô ta cũng không dám nói thị phi người ta nhảy sông, vội vàng bảo đã biết, lại ra ngoài gọi: “Cũng không phải bác gái nhảy sông, là rửa mặt bất cẩn rớt xuống thôi.”
Tôn Gia Bảo: “Đúng, bên đó hơi trơn, có một lần tôi trượt chân cũng rớt xuống.”
Anh ta và Trương Mật Mật chủ động giúp Lâm Tô Diệp tiếp đón Cố Mạnh Chiêu và một thanh niên đã cứu người khác.
Lâm Tô Diệp vội vàng thu xếp cho mẹ chồng một chút.
Cũng may thời tiết ngày hè, áo bông và quần bông đều đã sớm cởi ra, lúc này ướt cũng không cần sợ đến vậy, cởi ra lau khô thay bộ đồ khô thoáng rồi lên giường chui vào chăn nằm là xong.
Bà Tiết sợ Lâm Tô Diệp hiểu lầm mới vội vàng phân trần: “Tôi không nhảy sông, tôi cũng không nỡ bỏ cháu trai tôi lại.”
Lâm Tô Diệp thản nhiên đáp: “Con biết, con vốn cũng không hiểu lầm.”
Bà Tiết hừ một tiếng, cũng đừng có sỉ nhục bà ta, nếu như cháu trai hiểu lầm cho rằng bà ta không cần bọn trẻ mà đi nhảy sông, vậy bà ta thật sự nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Lâm Tô Diệp lại đi pha nước đường đỏ cho bà ta và mấy người Cố Mạnh Chiêu uống.
Cô bưng mấy cái bát lớn tới, chia mỗi bát hai muôi lớn nước đường đỏ lại rót nước sôi vào, gọi Cố Mạnh Chiêu và thanh niên kia tới uống nước đường đỏ, còn cô thì lại bưng một bát vào cho mẹ chồng.
Trương Mật Mật và Tôn Gia Bảo cũng uống chực được một bát nước đường đỏ, húp vang sụp sụp, nhưng cũng thật ngọt!
Đang lúc nấu cơm trưa, những người khác thấy không sao cũng tản đi.
Lâm Tô Diệp sắp xếp xong cho mẹ chồng lại đi ra ngoài tiếp đón Cố Mạnh Chiêu và thanh niên đó.
Vừa mới nhìn thấy thanh niên đó cô đã kinh ngạc, người này lớn lên thật sự rất đẹp nhưng điểm bắt mắt nhất không phải là đẹp mà là trong đẹp lại lộ ra vài phần tà khí. Tuy rằng khóe môi anh ta vểnh lên tự nhiên giống như vẫn luôn treo một nụ cười ôn hòa, nhưng đuôi mắt xếch lên kia lộ ra vài phần âm u tà khí.
Lâm Tô Diệp hoảng hốt cảm thấy có hơi quen mắt, hình như đây là người đàn ông mà sau này Toa Toa theo đuổi?
Không không không, không phải, bây giờ người đàn ông đó cùng lắm cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi thôi, còn người trước mặt này cũng chừng hơn hai mươi rồi.
Lâm Tô Diệp bài xích người đàn ông này theo bản năng.
Từ nhỏ cô đã chịu ảnh hưởng bởi bà nội, thích người chính trực vô cùng rạng rỡ và ấm áp chứ không thích loại âm nhu tà khí.
Tuy rằng trong mơ sau này Đại Quân và Tiểu Lĩnh có hơi lạnh lùng im lặng, nhưng cũng không hề tà khí chút nào.
Người này vừa vặn chọc vào đúng chỗ sợ của cô.