Chương 224: Không phải cùng một thời đại
Nhưng người ta đã cứu mẹ chồng của mình, Lâm Tô Diệp cũng sẽ không lộ ra gì cả mà nhiệt tình chào hỏi như với Cố Mạnh Chiêu, kêu bọn họ mau chóng lau khô tóc uống bát nước đường đỏ nóng hổi.
Quần áo trên người đều ướt nhưng cũng may bọn họ đều là đàn ông trẻ tuổi, bây giờ thời tiết cũng nóng nên không cần sợ như vậy, cởi quần áo xuống vắt khô nước rồi mặc lại cũng có thể đối phó được.
Ở nhà cô cũng không quần áo đàn ông vừa người cho bọn họ thay.
Vốn dĩ cha chồng có hai bộ đồ nhưng ông cụ đi cần phải liệm, cộng thêm bây giờ đều thiếu vải thiếu quần áo, bà Tiết đã làm chủ chia cho anh cả và thằng ba, quần áo của cha mình cũng không có gì phải sợ mà mang mặc, cũng không để lãng phí.
Trong nhà ngược lại có hai bộ quân phục cũ của Tiết Minh Dực nhưng Lâm Tô Diệp lại không nỡ cho người đàn ông khác mặc.
Lúc này người đàn ông mới tự mình giới thiệu: “Tôi tên Cố Nguyên Hoành, là trí thức từ thủ đô.”
Bây giờ anh ta làm việc ở xưởng máy Đông Bắc, định kỳ lái xe tải chuyển hàng xuống phía nam, hôm nay đi ngang qua Tiết Gia Đồn trùng hợp gặp.
Nghe tên anh ta là Cố Nguyên Hoành, trong lòng Lâm Tô Diệp khẩn trương không nói nên lời, vẻ mặt cũng cảnh giác hẳn lên.
Cố Nguyên Hoành à, anh ta có quan hệ gì với Cố Nguyên Trinh?
Cố Nguyên Trinh chính là đại ca mà Toa Toa yêu sau này, một người đàn ông đã nói “anh em như thể tay chân, còn phụ nữ chỉ như quần áo” gì đó, Lâm Tô Diệp hận người đó đến tận xương tủy, là loại nghe cái tên thôi cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi đó.
Vừa nhìn như vậy cô đã biết rõ loại quen mắt khó giải thích được đó là sao rồi.
Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh có vài phần giống nhau, đều là trong xinh đẹp mang theo vài phần tà khí, dùng lời nói của vài người sau này thì khí chất đó vô cùng quyến rũ người.
Phi, quyến rũ con quỷ ấy, cô không thích!
Trong mơ khi cô biến thành hồn phách ấy phần lớn đều theo con mình, không để ý cũng hiểu biết gì về những thành viên gia đình khác.
Cho dù Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh thật sự có quan hệ gì và qua lại thế nào thì cô cũng không biết.
Lúc này hiển nhiên cô cũng không dám tùy tiện hỏi Cố Nguyên Hoành có nhận ra Cố Nguyên Trinh hay không mà chỉ có thể để ý hơn.
Tuy rằng cô thấp thỏm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhiều lần cảm ơn Cố Nguyên Hoành, hỏi anh ta làm việc ở đâu, giờ sống ở đâu, lát sau sẽ kêu anh cả Tiết tới cửa cảm ơn.
Cố Nguyên Hoành nhìn Lâm Tô Diệp, không ngờ ở miền quê còn có một cô vợ trẻ xinh đẹp như thế, khi cô nhìn thấy anh ta trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc nhưng cũng không có biểu hiện gì khác nữa, không giống vài người phụ nữ nhìn thấy mặt anh ta đều phát ngốc.
Anh ta rất nhạy cảm, lập tức phát hiện ra hình như Lâm Tô Diệp không thích mình cho lắm, ánh mắt cô nhìn về phía anh ta mang theo đề phòng, anh ta không nhịn được mà quan sát cô thêm vài lần nữa, phát hiện ra cô đã nhíu mày quắc mắt mới dời tầm nhìn sang nói chuyện với Cố Mạnh Chiêu.
Lâm Tô Diệp còn muốn giữ bọn họ lại ăn cơm vì dù sao người ta cũng đã cứu mẹ chồng, nhưng trong nhà không có đàn ông cũng phải để ý một chút.
Cô đang định kêu người giúp gọi anh cả Tiết thì lúc này Tiết Minh Lưu và anh cả Tiết vội vàng chạy qua, còn dẫn theo bác sĩ chân đất.
Tiết Minh Lưu đứng cách xa Lâm Tô Diệp một chút, lớn tiếng gọi: “Chị dâu, em gọi bác sĩ qua khám cho bác gái đây.”
Lâm Tô Diệp kêu anh ta qua giúp tiếp đón Cố Mạnh Chiêu và Cố Nguyên Hoành.
Cố Mạnh Chiêu chủ động tạm biệt: “Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng nên về nhà ăn cơm rồi đi?”
Lâm Tô Diệp vừa cười vừa gật đầu: “Chắc cũng sắp về rồi, trí thức Cố đừng vội về, vất vả lắm mới qua đây một chuyến, ăn cơm xong rồi hãy đi.”
Cô muốn kêu Tiết Minh Lưu đi mượn hai bộ quần áo cho người ta thay. Nhưng cô nhìn thấy chất liệu quần áo của Cố Nguyên Hoành khác với của mọi người, là loại vải mà thôn quê chưa từng thấy.
Cố Nguyên Hoành cũng xin tạm biệt: “Chị dâu, bác gái không sao là tốt rồi, không làm phiền mọi người nữa.”
Lâm Tô Diệp thấy không thể giữ được mới hỏi Cố Nguyên Hoành bây giờ đang ở nơi nào, sau này kêu anh cả tới cửa cảm ơn.
Cố Nguyên Hoành cười với cô: “Cũng xa lắm đấy.”
Anh ta rất lịch thiệp hơi cúi đầu với Lâm Tô Diệp rồi quay người cùng Cố Mạnh Chiêu rời đi.
Tiết Minh Lưu nhìn bóng lưng của hai người họ, cảm thấy bọn họ và mấy người như mình không phải cùng một thời đại.