Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225. Cho Nắm Đấm Chào Hỏi.

Chương 225. Cho nắm đấm chào hỏi. Chương 225. Cho nắm đấm chào hỏi.

Chương 225: Cho nắm đấm chào hỏi.

Chỉ nói riêng trí thức Cố tuy rằng mặc quần áo không vừa người, ngày nào cũng giao lưu với gia súc nhưng khí chất đó của người ta cũng không giống.

Cố Nguyên Hoành đó thì càng không cần nói, thời buổi này vẫn có thể ăn mặc chú trọng như vậy có thể thấy không phải người tầm thường.

Lúc này hai bé trai và cô út từ hai hướng khác nhau về nhà, trên đường bọn họ đều nghe người ta nói bà Tiết gặp chuyện.

Lâm Tô Diệp ý bảo không sao, là bất cẩn rớt xuống sông thôi, kêu bọn trẻ vào nhà thăm bà nội.

Cô út nhìn bóng lưng của Cố Nguyên Hoành và Cố Mạnh Chiêu mới kinh ngạc hô lên một tiếng: “Á, tên lưu manh rất tuấn tú đó! Mau bắt anh ta lại!”

Cô ấy nói xong đã đuổi theo.

Lâm Tô Diệp vội vàng kêu Tiết Minh Lưu kéo cô ấy về: “Cô út, làm gì thế?”

Cô út: “Tên lưu manh đó, cái tên đẹp trai đó.”

Lâm Tô Diệp: “Em quen sao?”

Cô út đỏ mặt: “Không quen, chỉ từng gặp một lần.”

Lâm Tô Diệp vội hỏi gặp ở đâu, nói gì, làm gì?

Cô út cũng không giấu Lâm Tô Diệp mà đáp: “Cũng không làm gì cả, ở ngay trong khu rừng phía sau đó, em đi nhặt cành củi còn anh ta trốn ở đó tắm, em cầm đá ném anh ta, kêu anh ta cút xa một chút.”

Lâm Tô Diệp: “…”

Tiết Minh Lưu: “!” Vẫn là Minh Xuân mạnh, thường thì cô gái lớn thấy đàn ông người ta tắm đều sẽ quay người bỏ chạy, nào còn có ai cầm đá ném người ta nữa?

Lâm Tô Diệp vội vàng kêu Tiết Minh Lưu về ăn cơm trước: “Đừng nói với người khác.”

Tiết Minh Lưu mặt vẫn còn đỏ tưng bừng, đứng bên cạnh Lâm Tô Diệp một lúc mà anh ta đã đầu váng mắt hoa, cũng vội vàng từ biệt: “Chị dâu, miệng em kín lắm.”

Anh ta vội chạy về, chỉ sợ ở thêm một lúc nữa nhìn Lâm Tô Diệp thêm vài lần nữa thật sự sẽ xỉu mất.

Lâm Tô Diệp kéo cô út hỏi cặn kẽ chuyện về tên lưu manh tuấn tú, hỏi đi hỏi lại chỉ có tắm chứ chẳng có gì khác.

Cô ấy cầm viên đá ném, sau đó anh ta trốn đi mặc quần áo lên, còn chế nhạo cô ấy là con gái lớn không biết xấu hổ nhìn trộm đàn ông tắm rửa, cô ấy mới là đồ lưu manh, thế là cô ấy và anh ta đánh nhau một trận.

Ngày nào cô ấy cũng đi tới đó nhặt cành củi, người xung quanh đây đều biết cũng không có đàn ông nào sẽ ở đó tắm hết.

Anh ta cố tình.

Lâm Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ cô út có đôi khi đầu óc không rõ ràng cho lắm bị đàn ông lừa mất.

Cô bảo: “Người này tên là Cố Nguyên Hoành, hôm nay đã cứu mẹ chúng ta, sau này thấy người ta không được mắng là lưu manh, người ta là người bên ngoài tới không biết em đi đến đó nhặt củi, nên ở đó tắm cũng bình thường thôi.”

Cô út: “Vâng.”

Lâm Tô Diệp lại nói: “Trí thức Cố cõng mẹ về, cậu ấy cũng đã cứu mẹ, sau này chúng ta tặng thêm chút đồ ăn cảm ơn người ta.”

Cô út gật đầu: “Được, sau này em cũng sẽ chăm sóc anh ta hơn.”

Lâm Tô Diệp không giao tiếp với đàn ông, càng không nói chuyện với lưu manh gần đây ở trong thôn, cô không biết nhưng cô út lại nghe được không ít chuyện.

Có vài tên du thủ du thực không có việc làm đàng hoàng không chỉ bắt nạt thanh niên trí thức nữ mà bọn họ cũng bắt nạt cả trí thức nam.

Chỉ hai năm các trí thức về quê này, đám lưu manh ở quê vô cùng hưng phấn, có vài người bất chấp đi lao động cải tạo vẫn bắt nạt trí thức xinh đẹp, nam nữ đều bị bắt nạt hết.

Sau này cấp tên ra lệnh đánh thật nghiêm một lần, còn bắn chết mấy tên du côn đó thì tình trạng này mới tốt hơn một chút.

Tuy rằng đại đội và các xã viên đều rất tốt với trí thức Cố nhưng luôn có vài tên lưu manh không an phận thích gây chuyện thị phi.

Mà Cố Mạnh Chiêu lớn lên lại ưa nhìn, một thân phong độ của người trí thức, nhã nhặn tuấn tú, cho dù là con gái lớn hay là lưu manh đều muốn nhìn thêm vài lần.

Tuy rằng ở đại đội không có người nào dám bắt nạt anh ta nhưng vẫn có một vài người không có mắt sẽ trêu chọc vài câu, anh ta là một người đọc sách da mặt mỏng, lại không thể đánh nhau với người ta, khó tránh khỏi bị chọc tức.

Cô út nghĩ ngợi nếu chị dâu đã kêu mình quan tâm anh ta, vậy cô ấy sẽ đi tìm mấy tên lưu manh đó nói chuyện, kêu bọn họ cách xa trí thức Cố một chút.

Ai dám bất kính với trí thức Cố thì cô ấy sẽ cho nắm đấm chào hỏi.

Cố Mạnh Chiêu và Cố Nguyên Hoành đi đến cổng thôn, anh ta phải đi tới Đại Dương Loan muốn tách ra với Cố Nguyên Hoành.

Bình Luận (0)
Comment