Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 226 - Chương 226. Mất Mặt Chết Mất

Chương 226. Mất mặt chết mất Chương 226. Mất mặt chết mất

Chương 226: Mất mặt chết mất

Cố Nguyên Hoành liếc mắt nhìn anh ta, hỏi: “Cậu và Cố Hưng Chương có quan hệ gì không?”

Cố Mạnh Chiêu: “Đó là cha tôi, anh biết cha tôi?” Vẻ mặt của anh ta lập tức nôn nóng hẳn lên, chỉ sợ cha có chuyện gì.

Cố Nguyên Hoành cười đáp: “Cậu đừng gấp, cha tôi tên là Cố Mạnh Cần, nói như vậy tôi phải gọi cậu một tiếng chú út rồi đấy.”

Cố Mạnh Chiêu ôi chao một tiếng: “Cậu là… cháu trai nhỏ nhà bác cả tôi…”

Nhà họ Cố là gia tộc lớn, trước khi giải phóng đều sống ở thủ đô, các chi phát triển theo các hướng khác nhau, có từ chính trị, có kinh doanh, cũng có học thuật…

Cha của Cố Mạnh Chiêu nhỏ nhất, thuở niên thiếu ra nước ngoài du học, ở đó quen biết người yêu vừa gặp đã yêu, sau khi hai người kết hôn lại cùng nhau về nước bắt đầu dạy học ở trường đại học thủ đô, sau này được mời đến đến nơi này làm hiệu trưởng trường đại học tỉnh, sau này qua vài lần vận động bị tước chức hiệu trưởng làm giáo sư chỉ lo dạy học.

Khi anh ta còn rất nhỏ chắc hẳn đã từng gặp mấy người thân đó, sau này chuyển đến tỉnh thành đã có thể nhớ việc cũng không còn gặp nữa, cho nên cũng không nhận ra Cố Nguyên Hoành.

Nhà của đám người Cố Nguyên Hoành hơi phức tạp, chính trị và kinh doanh lẫn lộn, có người chạy ra nước ngoài mà cũng có người sớm đã quy hàng theo hướng cách mạng.

Vài lần vận động hiển nhiên cũng sẽ bị liên lụy, lúc lên lúc xuống, bây giờ có người công tác ở bộ phận quan trọng, có người vẫn ở trường cán bộ mùng bảy tháng năm như cũ hoặc là cải tạo ở những nơi khác.

Cố Nguyên Hoành thân là thanh niên trí thức thủ đô đi tới vùng hoang dã phương Bắc, sau đó lại tới xưởng máy, vì anh ta có chút bản lĩnh cho nên dẫn theo mấy nhân viên mua sắm ở trong xưởng lái một chiếc xe tải lớn chạy khắp cả nước.

Ngoại trừ đi đến vùng Thượng Hải anh ta còn lén đi qua phía bắc buôn lậu với anh lớn, con đường vừa hoang dã vừa kiên định.

Anh ta nghe cha nói nhà ông út có một chú út đang tham gia đại đội ở quê, vừa vặn lần này chạy qua đây đặc biệt tới đây thăm. Hôm nay sở dĩ anh ta trùng hợp cứu bà Tiết cũng là vì định đi tới Đại Dương Loan gặp Cố Mạnh Chiêu, trùng hợp gặp được.

Mà Cố Mạnh Chiêu thì lại ở bên đội sản xuất Tiết Gia Đồn xem gia súc, đi ngang qua bờ sông muốn rửa phân trâu trên chân kết quả đụng phải bà Tiết rớt xuống nước.

Cố Nguyên Hoành lấy thư giới thiệu và một vài bức ảnh gia tộc từ nhiều năm trước cho Cố Mạnh Chiêu xem. Trên bức ảnh Cố Mạnh Chiêu mới đầy tháng, được mẹ Cố ôm trong lòng mở một đôi mắt to đầy tò mò.

Cố Nguyên Hoành lại hơn anh ta một tuổi cũng được ông mình ôm trên chân.

Vốn dĩ nhà anh ta cũng có ảnh nhưng cha nói không biết những người đó tới nhà lục lọi có bị ai làm mất không.

Nhận được người thân khiến Cố Mạnh Chiêu vô cùng mừng rỡ, sau khi rời khỏi cha mẹ cuối cùng cũng gặp được một người thân, anh ta kích động đến mức hơi run tay, kéo Cố Nguyên Hoành đi tới chỗ mình.

Lại nói Lâm Tô Diệp ở nhà, anh cả Tiết dẫn bác sĩ chân đất vào nhà, bà Tiết lại nói mình không sao, dỗ bác sĩ chân đất ra ngoài.

Anh cả Tiết cho rằng bà Tiết nản lòng thoái chí, mới phịch một cái quỳ xuống đất: “Mẹ, sao mẹ lại nghĩ quẩn như thế…”

“Câm mồm, mày câm mồm ngay.” Bà Tiết đã sưởi ấm người, trong lời nói vô cùng có sức.

Bà ta mắng: “Tao không nhảy sông, đứa nào còn nói tao nhảy sông nữa tao sẽ đánh chết nó! Mày mau cút ra ngoài cho tao, tao thấy mà phiền lòng.”

Anh cả Tiết còn định khóc, em ba không đúng, anh ta cũng không đúng, mẹ ruột đánh vài cái thì đã làm sao? Vợ nói những lời đó với mẹ chồng cũng còn không phải khiến bà cụ tức muốn chết?

Anh ta thành thật nhận sai nhưng bà Tiết lại ngại mất mặt.

Nhìn thấy con trai lớn bà ta lại nghĩ đến lời mà Tôn Triển Anh đã mắng mình, cứ cảm thấy cả người không được tự nhiên, đuổi anh cả Tiết mau ra ngoài.

Lâm Tô Diệp thấy không sao, ý bảo anh cả Tiết về nhà ăn cơm trước: “Mẹ không sao, chỉ là bất cẩn trượt chân thôi, anh cả anh về ăn cơm đi, buổi chiều còn phải đi làm nữa.”

Anh cả Tiết chỉ đành rời đi với vẻ lưu luyến không rời, vừa đi còn quay đầu lại nói: “Mẹ, nếu như mẹ tức thì mẹ cứ đánh con.”

Bà Tiết: “Cút nhanh đi!”

Mất mặt chết mất!

Hôm nay quá mức mất mặt!

Đại Quân và Tiểu Lĩnh vào phòng, Tiểu Lĩnh nhảy vút lên giường: “Bà nội, bà đi ra bờ sông làm gì, rửa mặt rửa chân ở nhà không tốt hơn sao?”

Bình Luận (0)
Comment