Chương 227: Đuối lý chột dạ
Cậu bé cầm quạt hương bồ quạt gió cho bà Tiết: “Bà nội, cháu quạt cho bà chóng khô một chút.”
Đại Quân ngăn hành động ngu ngốc của cậu bé lại: “Em còn quạt nữa bà nội sẽ cảm mạo.”
Cô út đi vào phòng nhìn bà Tiết, thấy mẹ không sao mới cười bảo: “Mẹ, mẹ cũng tài thật, còn chưa vào mùa nóng đã nhảy sông tắm rồi, con cũng không dám.”
Bà Tiết nắm cái chổi khô ném cô ấy: “Không chọc tao tức chết thì mày khó chịu lắm đúng không. Nếu tao chết đuối xem mày đi đâu khóc.”
Cô út: “Sao chết đuối được? Giờ tan làm bên đó toàn là người, có rớt tám hay mười bà cụ cũng có người vớt.”
Bà Tiết: “…”
Tôi nghi ngờ đứa con gái này không phải do tôi sinh ra!
Bị người tráo từ lúc ở trong bụng!
Lâm Tô Diệp dọn cơm, kêu mọi người mau ra ăn cơm.
Ăn cơm xong hai bé trai còn phải đi học, phải ngủ trưa ở trường.
Tiểu Lĩnh muốn ở nhà ngủ trưa an ủi bà nội một chút.
Không đợi Lâm Tô Diệp nói gì, bà Tiết đã lập tức bảo: “Cháu ngoan, đi học thì phải tuân thủ kỷ luật, không thể tùy tiện trốn tiết. Giáo viên người ta kêu đến trường ngủ thì chúng ta phải đi, cũng không dám tự mình quyết định.”
Đại Quân liếc mắt nhìn bà nội, đột nhiên bà nội đổi tính rồi sao, còn biết khuyên giải cơ đấy, trước đây Tiểu Lĩnh muốn làm gì bà cũng đều phụ họa, cậu bé nói lên trời thì bà ta cũng có thể lắp diều cho bay.
Cậu bé cũng không có thời gian hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đợi buổi chiều tan học lại nói sau.
Sau khi ra ngoài, Đại Quân nói với Tiểu Lĩnh: “Trong nhà chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, em đi nghe ngóng thử đi.”
Tiểu Lĩnh: “Đã xảy ra chuyện gì? Không phải chỉ là bà nội bất cẩn rớt xuống sông thôi sao?”
Đại Quân nhìn cậu bé với vẻ khinh thường: “Tại sao bà nội lại bất cẩn rớt xuống sông?”
Bình thường bà nội không phải ở nhà thì chính trông Toa Toa, hoặc là đi tới nhà bà cả cùng nhau làm việc, lúc này tại sao lại bất cẩn rớt xuống sông?
Quá khác thường, đều khác thường như trên trời hạ đao xuống, dưới đất dùng kim đỡ vậy, thế mà tiểu tử này vẫn còn thản nhiên cho rằng đó chính là bất cẩn.
Tiểu Lĩnh trừng to mắt nhìn: “Hả, hả, lẽ nào… mẹ mình đánh nhau với bà nội?”
Mẹ lợi hại như vậy, bà nội chắc chắn không đánh lại được nhưng đánh không lại thì nhảy sông sao?
Thế này… quá không hợp lý, cũng không phù hợp với tính cách của bà nội.
Tuy rằng cả ngày bà nội nói cô ghìm chết tôi đi, cô chọc tôi tức chết đi, cô làm gì được tôi, nhưng đó đều là thủ đoạn mưu kế bắt chẹt người chứ không phải thật.
Tiểu Lĩnh ý thức được gì đó, lập tức nhảy dựng quay người chạy vào nhà.
Đại Quân túm cậu bé lại: “Em làm gì thế?”
Tiểu Lĩnh: “Em phải về nhà trông chừng, đừng để hai người bọn họ đánh nhau.”
Đại Quân nhìn trời với vẻ bất đắc dĩ: “Đầu của em đâu.”
Tiểu Lĩnh vỗ vào đầu mình: “Thì đây này.”
Đại Quân hơi dừng lại: “Không phải mẹ mình với bà nội đánh nhau.”
Nếu như hai người họ đánh nhau anh còn kêu em đi nghe ngóng gì nữa? Anh cũng không phải đồ ngốc!
Lúc này Tiểu Lĩnh vẫn chưa phản ứng lại được, sau đó chạy đi tìm người ta hỏi thăm tin tức. Cậu bé giao tiếp rộng hơn Đại Quân, tin tức cũng nhanh nhạy, vừa nghe ngóng đã có tin chuẩn xác.
Cô út và Toa Toa đang ngủ trưa, Lâm Tô Diệp chợp mắt được vài phút đã đi rửa mặt cho tỉnh táo. Cô không ra đồng nên không mệt như vậy, buổi tối ngủ sớm cũng đủ giấc rồi, ban ngày cũng không buồn ngủ đến vậy.
Cô muốn tranh thủ thời gian luyện vẽ tranh, đang nhập tâm vẽ thì chị cả Tôn Triển Anh đi qua.
Cô ta bưng một bát trứng luộc, bên trên rắc vài giọt dầu mè rải thêm ít hành lá màu xanh.
Lâm Tô Diệp vội đứng dậy đón cô ta.
Chị cả đặt cái bát to lên bàn nhưng không vào trong phòng đông mà lén lút kéo Lâm Tô Diệp ra sân nói chuyện.
Lâm Tô Diệp suỵt một tiếng, ý bảo ra ngoài cửa lớn hãy nói, tránh để mẹ chồng nghe thấy.
Tôn Triển Anh mang vẻ mặt áy náy: “Em dâu, thật sự xin lỗi đã rước phiền phức cho em, chị cũng không nghĩ bà cụ…”
Lâm Tô Diệp: “Không có chuyện gì, mẹ chỉ thẹn phát hoảng, trượt chân ngã xuống nước mà thôi.”
Tôn Triển Anh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, chị còn tưởng vì mình độc mồm làm bà cụ tức.”
Tuy rằng anh cả không trách cô ta nhưng vẻ mặt lại cực kỳ đau buồn, nhìn bộ dáng đó như thể nếu như bà cụ thật sự xảy ra chuyện bất trắc gì thì anh ta cũng không sống nổi nữa vậy.
Tôn Triển Anh đuối lý chột dạ, cũng không dám cãi nhau với anh ta mà chủ động luộc trứng gà bưng qua đây.