Chương 228: Trứng gà
Ước chừng luộc đến năm quả lận khiến cô ta đau lòng muốn chết, cũng làm Tống Ái Hoa thèm không chịu được.
Xưa nay Lâm Tô Diệp không tham gia vào ân oán giữ mẹ chồng và chị cả, cũng không bình luận bừa ai đúng ai sai, dù sao người nào cũng đều có vòng tuyến của bản thân không thể bị người giẫm đạp.
Người ta không giẫm lên cô thì cô cũng không can thiệp vào của người khác.
Nói được vài câu, Lâm Tô Diệp kêu cô ta bưng trứng gà về, trong nhà có, cô cũng đã nấu trứng gà nước đường đỏ cho mẹ chồng ăn rồi.
Tôn Triển Anh không chịu: “Vậy để tối lại ăn sau, cho Đại Quân và Tiểu Lĩnh ăn nữa.”
Cô ta vội vàng đi thu hoạch lúa mì nên rời đi trước.
Rất nhanh cô út cũng dậy đi làm.
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, buổi tối em tan làm thì về nhà luôn, đừng đi nhặt củi nữa.”
Thu hoạch lúa mì vốn đã mệt, nhóm lửa nếu không đủ cỏ thì mùa đông kêu Tiết Minh Dực kiếm chút phiếu than đá từ thành phố mua ít than đá về đốt giường đất cũng được, dù sao bây giờ cũng có tiền.
Đợi sau khi cô út đi, Lâm Tô Diệp tiếp tục tô màu vẽ ruộng.
Buổi chiều bà Tiết đã không sao nữa, lại cũng không tiện đi tới nhà bà cả mà ở nhà nhặt cỏ lúa mì.
Cỏ lúa mì rửa sạch phơi khô, đến khi đó hấp bánh mì lót ở bên dưới sẽ không dính, đây là thứ các hộ gia đình đều phải có.
Bà cả và mấy chị em dâu ba bốn năm, nhân lúc người khác đi làm qua đây thăm bà ta.
Tuy rằng Trương Mật Mật đã làm sáng tỏ là bà Tiết bất cẩn rớt xuống sông chứ không phải nhảy sông, nhưng bọn họ đã tận mắt nhìn thấy anh ba Tiết quỳ xuống đất khiến mẹ khó xử nên cũng không tin là bất cẩn đến vậy, cảm thấy bà Tiết chắc chắn là khó chịu mất mặt nên mới nhảy sông.
Bà cả an ủi bà ta: “Nhà thằng hai, cô cũng không thể nghĩ quẩn, thằng cả và Minh Dực nhà cô đều có năng lực, hai đứa cháu lớn cũng tốt như vậy, cô nỡ sao?”
Bà Tiết cảm thấy nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch mất, bà ta liên tiếp nói mình không nhảy sông mà là bất cẩn rớt xuống.
Bà cả: “Được, bọn chị đều tin rồi, sau này cũng đừng tới bên sông nữa, chúng ta đã lớn tuổi rồi, chân đi không vững, trượt chân một cái cũng không phải nói chơi thôi đâu. Chúng ta đi thì đi, nhưng bỏ lại nhiều con cái như vậy để người ta đàm tiến vậy thiệt biết bao nhiêu.”
Bà Tiết liên tục gật đầu, đảm bảo không đi tới bờ sông nữa.
Bà ba vẫn luôn không nói gì lại mang theo sáu quả trứng gà đặt xuống.
Lâm Tô Diệp không chịu nhận, bà ta lại nhất định muốn để lại.
Bà tư và bà năm có hơi chột dạ, cũng không dám nói gì mà rời đi cùng bà cả và bà ba.
Sau khi mấy chị em dâu ra khỏi cửa sân, bà ba nói với bà tư và bà năm: “Nếu như hai người các cô không trả tiền thì cũng cho trứng gà đi chứ, mau đi đưa qua đi, chị ấy nhảy sông cũng có công lao sỉ nhục của hai người các cô, nếu như chị ấy thật sự có mệnh hệ gì, xem hai người các cô thu dọn thế nào.”
Bà tư và bà năm cũng không dám biện hộ thêm nữa mà mau chóng nói vâng, trong lòng lại có hơi không phục, chị hai nhảy sông không phải do bị thằng ba chọc tức chết hay sao? Có liên quan gì đến mình đâu? Mình cũng không nói gì cả, chị hai người ta cũng không trách bọn họ, ngược lại chị ba quản lắm chuyện.
Bà cả nói: “Nói hai người các cô đấy, đừng có nghe xong rồi thôi.”
Bà tư và bà năm bĩu môi nhưng vẫn đồng ý, nói về nhà lấy trứng gà qua.
Hai chị em dâu có hơi không phục, ở sau lưng bà cả và bà ba thì thầm.
Bà năm: “Chị cả còn nợ tiền không trả ngược lại còn quản chúng ta, đúng là phiền phức.”
Bà tư: “Mau trả đi, đừng để đến lúc đó thật sự có chuyện gì lại đổ tại hai người chúng ta.”
Cho dù hộ nông dân không có tiền mặt gì nhưng trứng gà trứng vịt vẫn gom được một ít, bất kể là nhạt hay mặn đều gom lại đếm chừng cũng đủ rồi.
Bà tư rất đau lòng nhưng cũng không có cách nào khác, nếu không trả thì bà cả và bà ba đều sẽ xa lánh hai người bọn họ, như vậy cũng không tốt.
Bọn họ chiếm lời vẫn hoàn chiếm lời nhưng cũng cần mặt mũi, lại nói nếu chị hai thật sự nhảy sông, bọn họ cũng không nhẫn tâm.
Đến buổi chiều ăn cơm Lâm Tô Diệp đã tích được một ít trứng gà.
Bà tư nợ bà Tiết tiền tổng cộng một trăm mười quả trứng gà, bà ta tặng trước hai mươi quả, đợi gom được lại trả tiếp.
Bà năm tổng cộng nợ sáu mươi hai quả, trả trước hai mươi.
Bà ba qua đây tặng sáu quả, bà cả tặng mười quả.
Như vậy, nhà Lâm Tô Diệp lập tức có trứng gà ăn.