Chương 231: Thật lợi hại 2
Cô út trừng mắt nhìn cô ả: “Không nói với chị, tôi tìm anh ba.” Cô ấy nhìn anh ba Tiết đang sợ hãi rúm ró: “Chị dâu tìm anh, đi theo em.”
Trực giác nói cho anh ba Tiết biết sẽ bị thẩm vấn tại nhà, anh ta như xuống địa ngục, cả người đều lạnh đến run rẩy: “Minh Xuân, anh không đi, anh… anh còn có việc nữa.”
Làm sao cô út có khả năng cho anh ta cơ hội phản kháng?
Chị hai đã nói xách anh ba qua nhà!
Đó chính là phản kháng thì trực tiếp túm qua!
Cô ấy chống một tay lên mép giường cả người nhảy lên giường, duỗi tay túm anh ba Tiết qua.
Nếu như là bà Tiết vậy Tống Ái Hoa chắc chắn sẽ ưỡn ngực đi lên cản, nhưng đối diện với cô út cô ả lại không dám vì cô ả cũng sợ!
Tống Ái Hoa muốn trốn theo bản năng.
Động tác của cô út rất nhanh, một phát đã túm được anh ba Tiết trong tay kéo xuống khỏi giường đất.
Anh ba Tiết: “Minh Xuân, anh là anh trai của em!”
Cô út: “Anh là đồ khốn!”
Anh ba Tiết: “Minh Xuân, em tha cho anh đi mà, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, anh ở nhà cũng tự đánh mình rồi, anh thật sự đã trừng phạt mình rồi mà.”
Cô út: “Chị dâu muốn nói chuyện với anh.”
Anh ba Tiết: “Mẹ ơi… cứu mạng!”
Đây là muốn thẩm vấn tại nhà xử lý mình đây mà.
Lúc này Tống Ái Hoa mới lấy lại bình tĩnh, nhảy bổ tới kéo cô út muốn cứu anh ba Tiết.
Cánh tay của cô út hất ra, lôi Tống Ái Hoa sang một bên, kéo anh ba Tiết đi ra ngoài.
Trong lúc nhất thời Tống Ái Hoa cũng quên mất một chiêu đau bụng đó, trơ mắt nhìn chồng mình bị cô út xách đi.
Khi đi ngang qua sân gặp anh cả Tiết và chị cả, anh cả Tiết muốn xin tha cho em trai: “Minh Xuân à…”
Chị cả Tiết oán trách anh ta, kêu anh ta câm miệng!
Cô út hơi gật đầu: “Em đi.”
Đợi tiếng la như heo bị chọc tiết của anh ba Tiết từ xa truyền tới rõ ràng, mấy bé gái mới đưa mắt nhìn nhau.
Tiểu Đệ: “Sao chú ba không dám phản kháng?”
Tam Đệ: “Chú ấy không đánh lại cô út.”
Tiểu Đệ: “Hai người họ từng đánh nhau rồi sao?”
Đại Đệ: “Nghe bà nội nói từ khi cô út chín tuổi chú ba đã không đánh lại cô ấy, thường bị cô ấy đánh cho mặt mũi bầm dập đó.”
Đây là bị đánh cho sợ từ nhỏ rồi.
Tiểu Đệ: “Cha ơi, cha có thể đánh lại cô út không?”
Anh cả Tiết: “Cha không dám thử đâu con.”
Bọn họ đều biết cô út sức lớn nhưng rốt cuộc lớn bao nhiêu thì anh ta cũng không dám đi thử. Dù sao anh cả Tiết cũng biết một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn cả ngày khoe mình sức lớn đó cũng bị Minh Xuân đánh bại, có khả năng ngoại trừ em hai ra thì toàn bộ đàn ông trong thôn này không có ai có thể đánh bại được Minh Xuân đi?
Đặc biệt là cô út còn học vài chiêu kỹ thuật đánh nhau với em hai, tuy rằng chiêu thức không nhiều, tư thế cũng không hề màu mè, nhưng cô út sức lớn lại chuyên tâm luyện tập, đó là có sức có chiêu thức lợi hại vô cùng.
Anh cả Tiết cũng không dám so với đứa em gái lực điền này.
Lại nói ba bà cháu bà Tiết trốn sau đống cỏ khô nghe tiếng kêu thảm thiết của anh ba Tiết từ xa truyền tới gần, rất nhanh đã xuất hiện trong tầm nhìn.
Bà Tiết kích động kéo tay Tiểu Lĩnh, hai người thò đầu ra lén nhìn.
Đại Quân ngồi ở đó đọc sách, bộ dáng hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, hoàn toàn không quan tâm ai bị đánh ai gặp xui xẻo.
Cô út kéo anh ba Tiết qua đây, không quan tâm thôn dân trên đường đang thò đầu ra xem náo nhiệt.
Không phải anh ba Tiết không muốn phản kháng mà là phản kháng vô dụng, không phải không muốn chạy mà hoàn toàn không chạy thoát được!
Anh ta muốn ngồi ỳ trên đất không đi nhưng cô út đá một cước lên đùi anh ta, đau đến mức xương đùi của anh ta sắp bị đá gãy mất, không đi cũng không được.
Anh ta muốn ghìm cánh tay của cô út, dưới chân ngáng một cái chế trụ cô ấy, kết quả cô út làm một đòn quật vai đánh anh ta ngã sấp mặt, anh ta đau đớn như con cá giãy đành đạch trên thớt.
Cô út trực tiếp kéo anh ta vào nhà mình, vừa vào cửa đã hô: “Chị dâu, anh ba em tới rồi ạ.”
Lâm Tô Diệp đã nấu cơm xong, đang ngồi trước bàn cơm đợi.
Cô ra hiệu cho anh ba Tiết qua ngồi.
Trong tay Toa Toa đang cầm một cành mận gai vung vẩy, miệng còn không ngừng “vút vút”.
Anh ba: “…”
Anh ta cảm thấy mình là Dương Tử Tống thâm nhập vào hang hổ được hát trong vở kịch ấy, còn Lâm Tô Diệp và con gái cô là Tọa Sơn Điêu đang nhìn chằm chằm vào mình như hổ đói rình mồi.