Chương 232: Thật lợi hại 3
Anh ta cũng không dám ngồi.
Lâm Tô Diệp: “Chú ba, ngồi đi.”
Anh ba Tiết rụt tay, tuy rằng dáng người hơn một mét tám nhưng lại không có một chút khí khái đàn ông nào cả.
Anh ta chuyển cái ghế nhỏ ngồi ở cửa lò bếp, giống y chang năm loại nhân viên bị thẩm vấn trong cuộc vận động, trông rất bứt rứt.
Lâm Tô Diệp: “…”
Cô biết anh ba Tiết áy náy và sợ hãi, trong lòng cũng rất chột dạ, nên muốn nhân cơ hội này bắt chẹt anh ta.
Nếu không bắt chẹt ngay một lần, sau này cả ngày vẫn giống đồ vô liêm sỉ như thế khiến bà Tiết khó chịu, mọi người đều xem trò cười, một người chị hai như cô cũng không có thể diện.
Dù sao anh ba Tiết cũng là em trai ruột của Tiết Minh Dực, cho dù nhà mình thế nào ra ngoài người ta đều sẽ nói anh em như thể tay chân, anh hai lợi hại như vậy còn em ba lại là đồ bỏ đi, ai không cười chê?
Tuy rằng cô không ngại thi thoảng tiếp tế bánh mì đen cho vợ chồng thằng ba ăn, nhưng nhìn dáng người hơn một mét tám của anh ba, lớn lên đẹp trai tuấn tú, lại cả ngày ham ăn lười làm khiến cô cũng khó chịu.
Bây giờ chỉ có hai vợ chồng đã quấn lấy mẹ chồng đòi ăn, đợi có con vậy càng có vũ khí bắt chẹt hơn?
Nếu như mẹ chồng không giúp lỡ như đứa trẻ đói khóc oa oa, bà cụ còn có thể nhẫn tâm được sao?
Dù sao phòng hai cũng không muốn giúp phòng ba nuôi con mãi, nhất định phải kêu tự phòng ba tự kiếm công điểm.
Dáng người cao như vậy, sức lớn như vậy, một ngày mười công điểm là cơ bản, nếu như có việc làm thêm còn có thể kiếm thêm một chút.
Ví dụ qua vài ngày nữa là thời điểm gặt lúa mạch bận nhất, một sức lao động khỏe mạnh một ngày có thể kiếm được mười lăm công điểm, Minh Xuân có thể lấy được thì anh ba cũng có thể!
Cô nói với giọng ôn hòa: “Chú ba, chị dâu nói chuyện với chú một chút.”
Ngược lại anh ba Tiết cũng cung kính với Lâm Tô Diệp, vừa không dám đùa giỡn cũng không dám chơi xấu vì sợ bị đánh.
Anh ta đáp: “Chị dâu, chị nói đi.”
Lâm Tô Diệp: “Nếu như hôm nay mẹ chúng ta xảy ra chuyện bất trắc gì, cho dù là trượt chân cũng là tại chú.”
Cậu không chọc bà ấy, bà ấy có thể tới bên sông giải sầu sao?
Anh ba Tiết rụt cổ, không dám cãi lại.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ chúng ta tức muốn chết, sau này nửa cái bánh cũng sẽ không tiếp tế cho chú nữa.”
Anh ba Tiết: “… Chị dâu, em…”
Không tiếp tế đói chết thì phải làm sao?
Vẫn còn con nữa.
Lâm Tô Diệp: “Chú ba, chú bữa đói bữa no như vậy có thể lăn lộn được vài năm cũng không dễ dàng.”
Hai bà cháu trốn bên tường chiếu bóng đó đưa mắt nhìn nhau.
Bà Tiết: … Sao còn khen nữa?
Tiểu Lĩnh nhỏ giọng bảo: “Trước cho ăn táo ngọt, sau đó giáng cho một đòn mạnh.”
Anh ba Tiết lập tức bị Lâm Tô Diệp nói đến xấu hổ vô cùng, anh ta cũng cảm thấy mình vô năng nhưng anh ta cảm thấy mình không có lỗi.
Mặt trời chói chang mệt đến đòi mạng, anh ta cũng không muốn mệt như vậy mà chỉ muốn nằm thẳng cẳng, và chỉ muốn ăn.
Cũng không phải anh ta cố cố ý mà là sinh ra anh ta đã như vậy rồi, làm một lúc đã muốn nghỉ ngơi, không thể kiên trì nổi.
Đây là tật xấu ông trời cho anh ta chứ không phải anh ta cố tình.
Lâm Tô Diệp cũng không mắng anh ta lại càng không sỉ nhục anh ta, dù sao cũng chỉ là chú em nhà mình, mình cũng không phải mẹ anh ta.
Cô bảo: “Chú ba, qua vài tháng nữa con của hai người cũng sắp ra đời, chú cũng không thể để đứa trẻ bữa đói bữa no theo chú được đúng không?”
Anh ba Tiết cúi đầu không nói, nhưng cũng không phục đến vậy.
Chị dâu chỉ đang không muốn tiếp tế cho mình, vẫn phải nghĩ cách dỗ bà cụ mới được.
Thật ra cũng không sao, đợi đứa trẻ ra đời nó sẽ gào khóc oa oa, bà cụ mềm lòng chắc chắn sẽ không nhịn được thấy chết mà không cứu.
Lâm Tô Diệp nhìn bộ dáng đó của anh ta cũng biết tính toán nhỏ của anh ta, lạnh lùng bảo: “Chú ba, bắt đầu từ ngày mai chú đi thu hoạch lúa mạch với Minh Xuân, một ngày ít nhất kiếm được mười công điểm. Ái Hoa làm ít việc cũng có thể kiếm năm sáu công điểm, một năm hai người không những nuôi mình đủ mà còn dư dả.”
Anh ba Tiết ngẩng phắt đầu lên: “Chị dâu, em… làm sao em có thể làm việc với Minh Xuân được!”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Chú có thể, chị dâu tin chú.”
Không thể cũng đánh cho cậu có thể nhé!