Chương 233: Thật lợi hại 4
Cô thấy anh ba Tiết vẫn chưa chịu phục, mới nói: “Chú ba, chú cầm mười đồng tiền của nhà chị đi, số tiền này chị cần, ngoài ra, mẹ cũng ở với phòng hai bọn chị, phòng cả và phòng ba các chú cũng phải bỏ tiền và lương thực ra nuôi mẹ. Một tháng khẩu phần lương thực của mẹ là mười lăm cân, nhà chú phải bỏ năm cân. Một năm dầu muối của mẹ, các chú cũng phải bỏ ra một phần ba. Đương nhiên, chú cảm thấy mẹ đã trông con cho chị thì lý ra chị nên bỏ, vậy chị bỏ một nửa, chú và anh cả cùng bỏ phần còn lại. Những cái khác chị không cần, chỉ một tháng cho ba cân rưỡi lương thực là được.”
Anh ba Tiết trừng to mắt, cô đòi lương thực của anh ta? Anh ta còn đang đi khắp nơi tống tiền đây này!
Lâm Tô Diệp cũng không lý sự với anh ta nữa mà nói với cô út: “Minh Xuân, bắt đầu từ ngày mai em ăn sáng xong thì đi tìm chú ba, dẫn chú ấy cùng đi làm.”
Anh ba Tiết lập tức kháng nghị: “Không được, em ăn không no, em không có sức bằng Minh Xuân.”
Lâm Tô Diệp: “Không sao, sáng mai chị kêu Minh Xuân mang cho chú cái bánh coi như là cho chú mượn, đợi chú được chia khẩu phần lương thực thì trả lại. Mỗi ngày chị đều sẽ ghi sổ, sẽ không đòi thêm của chú cũng sẽ không cho chú quỵt nợ, đến khi đó trực tiếp khấu trừ từ khẩu phần lương thực được chia của chú là được.”
Khẩu phần lương thực là đại đội chia, chỉ cần cô nói rõ ràng với đại đội, đại đội sẽ ủng hộ cô.
Khẩu phần lương thực của anh ba Tiết phải có người giữ cho anh ta rồi dựa theo ngày chia lương thực, nếu như một năm nửa năm đều cho anh ta hết vậy hai vợ chồng chỉ cần hai tháng đã có thể ăn sạch.
Hai vợ chồng anh ta là điển hình có lương thực cả ngày biến ra đủ thứ để ăn, lương thực mùa thu đến mùa đông đã gần như ăn hết sạch, mùa xuân năm sau lại đi khắp nơi tống tiền thẳng đến mùa thu hoạch lúa mạch được chia lương thực nhưng cũng chỉ vài ngày lại hết sạch, rồi lại đi tống tiền kiếm phần lương thực mùa thu.
Lâm Tô Diệp sẽ không để anh ta tống tiền của nhà mình mãi nữa, nhất định phải dùng lao động để đổi.
Cô đứng dậy cầm một cái bánh mì đen trong thúng cơm đưa cho anh ba Tiết: “Hôm nay cầm cái này về nhà ăn tạm đi.”
Cái bánh cuốn thêm nước này khoảng sáu lạng, bột hoa màu thì ba lạng, mọi người đều biết, không ai có thể quỵt nợ.
Nếu mẹ chồng không thể hạ quyết tâm không tiếp tế vậy cô sẽ có điều kiện để tiếp tế, không thể cho bọn họ ăn miễn phí được.
Anh ba Tiết nghĩ chút rồi nhận bánh: “Cảm ơn chị dâu.” Nói xong anh ta quay người đi ra ngoài, còn phải về nhà cho Tống Ái Hoa ăn nữa.
Lâm Tô Diệp nói với bóng lưng của anh ba: “Bây giờ ngày nào nhà chúng tôi cũng có trứng gà ăn, chỉ cần chú làm việc theo Minh Xuân cũng sẽ cho các chú ăn.”
Anh ba Tiết lập tức có hơi động lòng, nếu như cần mẫn một chút, làm việc cùng hình như… cũng không phải không thể.
Nhưng mặt trời quá gắt, thật sự rất mệt.
Anh ta cầm cái bánh đi ra ngoài.
Bà Tiết và Tiểu Lĩnh vội vàng chuồn vào cổng sân, chặn ở đó.
Anh ba Tiết thấy mẹ nổi giận đùng đùng cũng xấu hổ vô cùng: “Mẹ…”
Anh ta tự vả mình một cái: “Đều tại con trai khốn nạn, không hiếu thuận.”
Bà Tiết còn có thể không hiểu anh ta sao? Nhận sai vô cùng nhanh chỉ là sống chết không chịu thay đổi.
Bà ta duỗi tay định giành cái bánh mì đen: “Đừng có ăn, cho thằng mất nết nhà mày chết đói đi.”
Anh ba Tiết vội vàng giơ cánh tay lên khiến bà Tiết không với tới được: “Chị hai cho con mà.”
Bà Tiết: “Đồ vô tích sự, tao bỏ thuốc chuột vào đó rồi.”
Anh ba Tiết mặt dày đáp: “Không sao, vậy cũng được làm quỷ no.”
Tiểu Lĩnh: “… Chú ba, chú có muốn ăn bánh bao bột mì trắng không?”
Anh ba Tiết nuốt nước miếng: “Ai không muốn người đó là chó.”
Tiểu Lĩnh mở cái áo ngoài mà mình đặt bên ngoài ra, lộ ra một đống bông lúa mạch: “Nhìn này!”
Đôi mắt của anh ba Tiết sáng ngời: “Ở đâu ra vậy?”
Bây giờ hoa màu đều là của đội sản xuất, cá nhân không có lấy một cây nào, ai cầm thì người đó là ăn trộm, bắt được đều sẽ bị đánh.
Tiểu Lĩnh: “Hai bọn cháu nhặt trong ruộng của đại đội đó.”
Ruộng lúa thu hoạch xong lúa mạch, sau khi kéo đi trên cơ bản vẫn sẽ nhặt bông lúa rớt lại, nhưng vẫn có bông chưa nhặt hết, để lại trong ruộng mưa xuống cũng lãng phí nên đại đội cho học sinh tiểu học đi nhặt, nhặt được có thể tự mang về nhà, đây cũng được tính là phúc lợi cho học sinh tiểu học và giáo viên.
Tiểu Lĩnh hoạt bát, động tác cực kỳ nhanh, Đại Quân thường ngày trông yên tĩnh, chậm rì rì nhưng động tác nhặt bông lúa cũng không hề chậm.