Chương 234: Thật lợi hại 5
Hai bé trai nhặt được nhiều hơn những đứa trẻ khác.
Anh ba Tiết: “Đại đội có người canh đồng, nếu như chú dám đi nhặt thế nào cũng bắt chú lại mất.”
Tiểu Lĩnh cười: “Chú ba, cháu và Đại Quân đều ở nhà chuyển lương thực đó, sao dáng người của chú cao lớn thế mà ăn cơm lại không được no?”
Anh ba Tiết lập tức xấu hổ đỏ mặt, bị đứa cháu trai nhỏ làm cho nhục nhã, thật sự không có mặt mũi đi đâu.
Anh ta liếc mắt nhìn bà Tiết và hai đứa cháu trai thật nhanh rồi cầm cái bánh mì đen đi, thật sự mất mặt quá rồi.
Bà Tiết tức giậm chân: “Thằng mất nết, không biết thay đổi.”
Sau đó bà ta lại lập tức lôi con trai ra dạy hai đứa cháu trai: “Cháu trai Tiểu Lĩnh, cũng không thể học chú ba của cháu lười như vậy, làm người có thể không có bản lĩnh lớn nhưng không thể ham ăn lười làm.”
Tiểu Lĩnh cười đáp: “Bà nội bà yên tâm đi, cháu cũng thích làm việc mà.”
Lúc này Đại Quân cũng cất sách đi, tia sáng đã mờ dần còn đọc nữa sẽ mỏi mắt.
Cậu bé đứng dậy kêu bà Tiết về nhà trước.
Bà Tiết: “Hai đứa các cháu đi đâu?”
Đại Quân: “Lát nữa sẽ về ạ.”
Cậu bé xách cái áo đựng bông lúa mạch lên, ý bảo Tiểu Lĩnh đi cùng.
Tiểu Lĩnh: “Đi đâu thế?”
Đại Quân kêu cậu bé đừng hỏi nhiều.
Vòng qua đầu ngõ, có thể nhìn thấy anh ba Tiết ở trước mặt.
Đại Quân: “Chú ba?”
Anh ba Tiết quay đầu: “Có chuyện gì sao? Bà nội cháu tìm chú hả?”
Đại Quân ra hiệu cho Tiểu Lĩnh đi qua đưa hai bọc lúa mạch cho anh ta, lạnh lùng nói: “Chú ba, tốt nhất chú làm theo lời mẹ cháu nói đi, bằng không bọn cháu sẽ đi tới công xã tố cáo chú không hiếu thuận, chọc bà nội cháu tức giận phải nhảy sông để công xã chụp mũ cho chú, bắt đi diễu phố, cho chú đi gánh phân!”
Gương mặt nhỏ của cậu bé căng ra, ánh mắt lạnh lùng không hề giống một đứa trẻ chút nào.
Tiểu Lĩnh ở bên cạnh lập tức bật cười ha ha, nói: “Chú ba, tốt nhất chú nghe lời Đại Quân đi, anh ấy nói chuyện giữ lời lắm đó.”
Anh ba Tiết nhếch miệng: “Cháu trai nhỏ như vậy còn biết dọa người sao?”
Cháu dọa ai, công xã còn có thể tin cháu sao?
Đại Quân: “Chú đừng không coi đây là chuyện gì, cháu sẽ viết một lá thư có bằng chứng phạm tội của chú, kêu người trong thôn ký tên cho cháu, mọi người đều làm chứng chú tham ăn lười làm chọc giận mẹ ruột, chú nói xem công an có tin hay không?”
Anh ba Tiết bị ánh mắt lạnh lùng của Đại Quân dọa sợ, cậu bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà!
Đây là làm gì đây?
Sao đứa trẻ này lại dọa người như thế?
Còn đáng sợ hơn cả chị hai!
Tiểu Lĩnh vui khi thấy người gặp họa cười khì khì, bảo: “Chú ba, chú hại Đại Quân phí nhiều nước bọt như vậy nói chuyện với chú, chú chắc chắn phải nghe đi, nếu như chú không nghe là chú xong đời. Bây giờ Đại Quân đang học binh pháp Tôn Tử có nhiều cách thu phục người lắm đó. Chú chắc chắn không phải đối thủ của anh ấy đâu.”
Bây giờ Đại Quân đánh cờ ngoại trừ Cố Mạnh Chiêu ra những thanh niên trí thức khác đều không phải đối thủ của cậu bé.
Đại Quân vừa học cờ vây với Cố Mạnh Chiêu vừa học binh pháp Tôn Tử ba mươi sáu kế gì đó.
Không nói người khác chỉ nói trong lớp của bọn trẻ có một Vương Thiết Thuận cả ngày toàn nhắm vào hai đứa trẻ, Đại Quân thấy phiền không chịu được mới dùng một chiêu kế phản gián, khiến mấy bạn nhỏ của Vương Thiết Thuận phản bội cậu ta.
Bây giờ cả ngày Vương Thiết Thuận đều cãi nhau với bạn nhỏ ngày trước của mình, cũng không còn sức lực nhắm vào hai đứa trẻ nữa.
Ha ha.
Tiểu Lĩnh cảm thấy đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với Đại Quân, Đại Quân là chủ nợ của cậu bé cũng là cố vấn của cậu bé.
Đại Quân kêu chú ba cầm bông lúa mạch đi: “Cho chú mượn, khi nào chia lúa mạch thì trả.” Cậu bé hơi dừng lại, nói thêm một câu: “Chú ba, làm người đi.”
Tiểu Lĩnh còn nói: “’Chú ba, bên trên dính không ít râu, ngứa lắm đó, chú giặt sạch cho hai đứa bọn cháu, sáng mai cháu qua lấy nha.”
Hai bé trai quay người đi về.
Anh ba Tiết: “…”
Anh ba Tiết xách hai túi bông lúa mạch nhìn bóng lưng của hai bé trai, một người nhảy chân sáo vô cùng vui vẻ, một người không nhanh không chậm đi vững vàng.
Đột nhiên anh ta có hơi hoang mang, từ khi nào cháu trai lớn lại thâm sâu như thế?
Điều này khiến anh ta như thể nhìn thấy anh hai lúc nhỏ, không đúng, còn hãi hơn cả anh hai!