Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235. Thật Lợi Hại 6

Chương 235. Thật lợi hại 6 Chương 235. Thật lợi hại 6

Chương 235: Thật lợi hại 6

Anh hai chỉ yêu cầu nghiêm khắc với mình chứ chưa bao giờ quản người khác, dù sao lúc nhỏ bản thân anh hai cũng làm việc nhiều, cho tới bây giờ chưa từng ép buộc anh ta càng chưa từng uy hiếp anh ta!

Ừm, chỉ có trực tiếp đánh anh ta nếu như anh ta có lời bất kính với chị dâu.

Đại Quân này còn đáng sợ hơn cả cha nó!

Hu hu hu…

Cả nhà Tọa Sơn Điêu này!

Anh ta không muốn đi làm đâu.

Sáng ngày hôm sau đám người Lâm Tô Diệp thức dậy, ngay cả Toa Toa cũng lăn một cái bò dậy tự mình mặc quần áo.

Tiểu Lĩnh tỉnh dậy còn chưa rửa mặt đã đi tới nhà chú ba lấy quần áo trước, quả nhiên đã giặt sạch sẽ khiến cậu bé cũng rất hài lòng.

Bà Tiết dậy nấu cơm.

Ăn xong bữa sáng hai bé trai đi học, hôm nay cho nghỉ thu hoạch lúa mì nên chỉ học mỗi buổi sáng, Lâm Tô Diệp cũng không cần đi học cùng, cô tiếp tục vẽ tranh của mình.

Cô đưa một cái bánh mì đen cho cô út kêu cô ấy mang cho anh ba ăn rồi giám sát anh ba làm việc.

Cô út thấy cái bánh này lớn mới ước lượng một chút, bẻ một miếng xuống, như vậy sẽ nặng bằng cái ngày hôm qua.

Cô nhìn thấy anh ba Tiết chưa tới, trực tiếp tới cửa tìm.

Hai vợ chồng anh cả đã đi.

Còn hai vợ chồng anh ba vừa mới tỉnh lại, Tống Ái Hoa giẫm lên thềm cửa ngáp một cái, anh ba Tiết đang ở đó bận rộn vừa nấu cháo khoai lang vừa đập lúa mạch mà hai bé trai cho anh ta mượn.

Canh suông nước nhạt chỉ có vài miếng khoai lang khô có thể ăn no được mới lạ.

Cô út không nói hai lời đi lên xách anh ba Tiết đi.

Tống Ái Hoa: “Ê, em làm gì thế? Bọn chị còn chưa ăn cơm mà!”

Cô út: “Chị không biết nấu à?”

Cô ấy kéo anh ba Tiết cầm lưỡi liềm rời đi, trên đường còn nhét cái bánh mì đen cho anh ta: “Ăn mau, đến ruộng là làm việc, anh gặt lúa mì với em, chậm thì cẩn thận em chặt tay chân anh.”

Sắc mặt của anh ba Tiết thay đổi, cô gái ngốc Minh Xuân này nói được làm được, cô ấy sẽ làm thật. Anh ta còn muốn kéo dài thời gian, muốn về nhà cho Tống Ái Hoa ăn bánh.

Cô út: “Cái bánh này chỉ cho người gặt lúa mì ăn, nếu như cô ta cũng đi kiếm công điểm thì hãng ăn.”

Anh ba Tiết chỉ đành ngậm mồm, há to miệng nhét vào, tuy rằng là bánh mì đen nhưng vẫn là lương thực, ăn vào no bụng cũng quá sung sướng.

Anh ta làm việc với Minh Xuân, những người đàn ông khác trong đội sản xuất vẫn còn đang bối rối, nhao nhao chê cười anh ta mặt trời mọc đằng tây rồi.

Anh ba Tiết rất mất mặt, than thở: “Tôn Gia Bảo cũng không gặt lúa mạch thì sao?”

Cô út trừng mắt nhìn anh ta: “Anh cao hơn anh ta cái đầu mà anh so với anh ta? Vợ người ta siêng làm còn vợ anh thì sao?”

Anh ba Tiết chỉ đành ngậm miệng.

Mới đầu gặt lúa mạch còn đỡ nhưng đợi qua chín giờ mặt trời lên cao, phơi nắng nóng hầm hập, anh ta bắt đầu thả chậm tốc độ, rất muốn tìm chỗ nằm nghỉ ngơi một chút rồi ngủ một giấc.

Anh ta vừa chậm, cái liềm sắc bén của cô út đã vút qua trước người anh ta: “Nhanh lên!”

Anh ba Tiết: “…”

Buổi trưa uống chút nước rồi tiếp tục gặt lúa.

Đến mười một giờ, buổi sáng không có lấy một đám mây, mặt trời cay độc chói chang đó quả thật có thể hun người ta lột một tầng da.

Anh ba Tiết trực tiếp không còn sức lực, cũng không quan tâm gốc lúa mạch có cắt hay không mà ném cái liềm, giở trò xấu nằm xuống ruộng: “Anh không nổi nữa, anh chết mất.”

Cô út nhìn bộ dáng lười chảy thây đó của anh ta lập tức sải bước đi qua, vung cái liềm trong tay về phía anh ta.

Người bên cạnh nhìn mà sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng hô: “Minh Xuân, đừng…”

Anh ba Tiết nằm trên đất chỉ cảm thấy một tia sáng lạnh lùng cắm thẳng vào mắt mình, sợ đến mức la một tiếng, ôm đầu lăn sang một bên: “Không dám, không dám nữa, anh đi gặt lúa ngay.”

Anh ta cầm liềm lên, nhảy bật dậy vội vàng gặt lúa mì.

Cái liềm đó của cô út đã ôm gốc lúa mạch bên cạnh, soạt soạt vài cái đã cắt đổ một mảnh.

Cô ấy hừ lạnh: “Tiết Minh Tường, chị hai kêu em trông chừng anh, bản thân anh tự biết sao mà làm.”

Anh ba Tiết sợ vãi tè, làm sao còn dám lười biếng nữa.

Tiết Minh Xuân có bệnh, cô ấy đánh người toàn ra chiêu độc.

Con mẹ nó, cả nhà Tọa Sơn Điêu.

Bình Luận (0)
Comment