Chương 236: Chị dâu là ông trời sao
Anh ba Tiết cho rằng một ngày này là một ngày đen tối nhất trong cuộc đời anh ta.
Trước thì mới sáng anh ta đã bị Tiết Minh Xuân kéo đến ruộng lúa gặt lúa, mệt đến mức đầu váng mắt hoa nghỉ một lúc lại tiếp tục làm.
Muốn nằm ra đất giở trò xấu kết quả Tiết Minh Xuân lại vung một lưỡi liềm dọa anh ta tiếp tục dậy gặt lúa.
Buổi trưa mọi người đều ra đồng ăn cơm, toàn bộ sức lao động khỏe mạnh đều ăn cơm ở ruộng, ăn cơm xong rải rơm rạ ra ngủ một giấc, buổi chiều lại dậy tiếp tục làm việc.
Cô út như vậy hiển nhiên anh ba Tiết cũng không thể đặc biệt.
Bà Tiết qua đưa cơm, có bánh bao lương thực tinh và bánh cuộn đen, còn có một ấm nước đựng canh trứng gà thương ly thảo.
Tay của anh ba Tiết cũng không rửa đã muốn cầm cái bánh bao trắng to.
Nếu là trước kia bà Tiết sẽ chủ động cho anh ta ăn bánh bao bột mì trắng, lúc này lại dùng cái thìa gõ vào tay anh ta: “Đó là chị dâu mày cho Minh Xuân, mày dám ăn?”
Anh ba Tiết mặt như đưa đám: “Mẹ, con sai rồi, thật sự sai rồi, con xin mẹ, mẹ xin chị dâu hộ con, con thật sự không thể chịu được, gặt lúa quá mệt, vừa nắng vừa ngứa.”
Cô út rửa qua tay rồi ngồi xuống ăn cơm.
Bà Tiết liếc mắt nhìn đứa con gái: “Minh Xuân có thể kiên trì sao mày không thể kiên trì? Không thể kiên trì chính là đánh còn nhẹ.”
Anh ba Tiết ăn bánh cuộn đen với vẻ tủi thân, cũng may còn có dưa muối ăn kèm, anh ta lén nhìn cô út, cảm thấy cô út sẽ không thật sự cầm liềm chặt anh ta, là mình nhát gan thôi.
Buồi chiều anh ta tiếp tục nằm trong ruộng, xem cô út có thể thật sự chém chết anh ta được chắc?
Cô út trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại không để ý đến anh ta.
Ăn cơm xong mọi người đều rải rơm ra nghỉ ngơi một lúc, người nào cũng mệt muốn xỉu, nằm xuống có thể ngủ ngay, qua nửa canh giờ hoặc là bốn mươi phút là có thể dậy tiếp tục gặt lúa.
Anh ba Tiết nằm xuống rồi cũng không dậy nổi nữa, cả người đau nhức không nói, trên người vừa ngứa vừa đau, mồ hôi thấm vào thật khó chịu nóng nực.
Cô út thức dậy phải gặt lúa mạch, đá anh ta một cước: “Dậy.”
Anh ba Tiết cố tình không để ý, xem cô ấy có thể làm thế nào.
Đây là muốn tiếp tục giở trò xấu.
Cô út trực tiếp đấm anh ta một trận, anh ba Tiết đau đến mức lại khuất phục, cầm lưỡi liềm đi gặt lúa.
Khoảng hai giờ chiều là lúc nóng nhất trong một ngày, người cũng vừa mệt vừa không có tinh thần, đều có hơi mệt rã rời.
Mặt trời trên đỉnh đầu đốt cháy hừng hực, lúa mạch quật lên người bị mồ hôi hun khiến cho càng ngày càng ngứa đến khó chịu.
Chưa đến ba giờ, Tiết Minh Tường đã không thể kiên trì nổi nữa, anh ta cảm thấy mình chắc chắn sẽ chết ở đây mất.
Dù sao sớm muộn gì cũng chết ở đây, cần gì phải mệt đến chết?
Cần gì phải làm mấy ngày làm đến chết?
Không bằng chết luôn bây giờ!
Lúc này chết, mười tám năm sau lại là một tên lười biếng!
Anh cứ giở trò xấu đấy, em có thể làm được gì?
Anh ba Tiết nằm ra đất, nhắm mắt lại sống chết không để ý đến sự uy hiếp của Tiết Minh Xuân.
Em cầm liềm chém anh?
Anh nắm mắt không thấy, em chém đi, anh xem em dám chém không?
Em đánh anh? Em đánh không phải chỉ là da thịt đau thôi sao? Anh nhịn, ăn đòn không cần làm việc vậy anh thà ăn đòn còn hơn.
Những xã viên gặt lúa mạch khác đều sợ ngây người, không ngờ con người anh ba Tiết này thật sự bướng bỉnh, còn có thể giở trò xấu tiếp.
Tiết Minh Xuân cũng không thể thật sự giết chết anh ta, đánh chết anh ta đúng không?
Xem ra một chiêu này của anh ta thắng chắc rồi.
Không ít người đứng thẳng lưng để xem náo nhiệt, coi cô út đối phó với anh ta thế nào.
Cô út gặt được một mảnh, vừa quay đầu đã nhìn thấy anh ba Tiết nằm trên đất giở trò xấu, sắc mặt của cô ấy tối tăm, cầm liềm sải bước đi qua.
“Tiết Minh Tường, anh cút dậy cho em!” Cô út nổi giận đùng đùng.
Anh ba Tiết quỳ trên đất: “Minh Xuân, anh cầu xin em đấy, anh thật sự không được, hôm nay đến đây thôi, không có khả năng ngày đầu tiên đã khiến anh mệt chết được? Anh làm nửa ngày thôi có được không?”
Cô út từ chối: “Chị dâu không nói cho anh làm nửa ngày.”
Anh ba Tiết đâm lao phải theo lao: “Chị dâu chị dâu, chị dâu là ông trời sao? Em thích thì đi mà làm, đánh chết anh cũng không thể gặt lúa tiếp.”
Cô út đá anh ta một cước xuống ruộng, lạnh lùng uy hiếp anh ta: “Chơi xấu? Không được đâu! Tiết Minh Tường, em nói cho anh biết, chị dâu nói kêu anh gặt lúa thì anh phải gặt lúa, chết cũng phải gặt.”
Anh ba Tiết da mặt dày hơn cái thớt: “Được, em đánh chết anh đi, anh chết cũng không gặt lúa nữa!”