Chương 237: Thật sự sắp chết mất
Anh ta đã mệt cả một ngày rồi, mệt mỏi và khó chịu khiến anh ta đã không còn tự tôn, nhục nhã, mặt mũi gì nữa, chỉ cần đừng kêu anh ta làm việc vậy có chết đói anh ta cũng vui.
Mệt đến mức anh ta cũng không nghĩ đến chuyện tham lam nữa.
Các xã viên trong ruộng đều xem náo nhiệt, có người cổ vũ anh ta, có người thấy anh ta thật sự không được mới kêu anh ta nghỉ ngơi một chút, phần lớn đều hi hi ha ha xem náo nhiệt.
Con gái người ta có thể gặt lúa mì mà một người đàn ông như cậu lại không được?
Cô út cũng không phí lời với anh ta, trực tiếp kêu người cầm xẻng tới, cô ấy soàn soạt bắt đầu đào hố.
Những thanh niên thích xem náo nhiệt đó hô khẩu hiệu giúp cô ấy đào, chưa đến vài phút đã đào được một cái hố sâu.
Cô út kéo anh ba Tiết ném cả người lẫn chân của anh ta vào trong, chỉ lộ ra mỗi cái đầu bên ngoài, sau đó bắt đầu lấp.
Anh ba Tiết mới đầu vẫn còn chơi xấu: “Em chôn, em chôn đi, em có bản lĩnh thì chôn chết anh đi! Anh nói cho em biết, Tiết Minh Xuân, anh chết cũng không gặt lúa, đừng hòng có người nào ép được anh gặt lúa.”
Đợi cô út thật sự chôn anh ta chỉ lộ ra mỗi cái đầu bên ngoài, cơ thể bị bùn đất đè ép hít thở không được lại bắt đầu cầu xin: “Á, cứu tôi với, Tiết Minh Xuân giết người rồi.”
Các xã viên vốn cũng rất mệt, lúc này nhìn thấy anh ba Tiết như hát tuồng người nào cũng có tinh thần gấp đôi, tiếp tục gặt lúa mì.
Cuối cùng đương nhiên là anh ba Tiết xin tha thỏa hiệp, vì Tiết Minh Xuân thật sự có khả năng sẽ chôn chết anh ta ở trong đó.
Cô ấy đứng ở chỗ đầu anh ta, từ trên cao nhìn xuống quan sát anh ta với ánh mắt coi thường như nhìn một con châu chấu, cô ấy thậm chí còn cầm xẻng lên đắp lên cổ anh ta, do dự có cần trực tiếp chôn lấp cả đầu anh ta hay không.
“Không dám nữa, không dám nữa, Minh Xuân, anh gặt lúa, anh gặt!” Anh ba Tiết hoàn toàn sụp đổ.
Cô út đá nhẹ vào đầu anh ta: “Em đào anh ra, nếu như anh còn dám chơi xấu vậy chị dâu chúng ta cũng không cứu được anh đâu.”
Anh ba Tiết đã không còn sức, yếu ớt cầu xin: “Anh đảm bảo không… không chơi xấu nữa.”
Cô út nhanh nhẹn đào anh ta ra.
Anh ba Tiết vội vàng bò ra sức cũng không còn, nằm bò trong đống bùn đất thở phì phò.
Mẹ ơi, không khí tươi mới này mới là thứ ngon nhất, trứng gà gì đó lười biếng gì đó đều không ngon bằng được sống.
Anh ta nằm rạp trên đất gào khóc: “Hu hu…”
Cô út đá một cước vào mông anh ta: “Nhanh lên.”
Anh ba Tiết chỉ có thể bò dậy gặt lúa mì, động tác chậm còn bị cô út giục.
Anh ta chỉ có thể giống như con trâu bị đánh, hì hục hì hục tiến lên gặt lúa.
Mọi người bận rộn thẳng đến hơn bảy giờ tối mới kết thúc công việc, anh ba Tiết cảm thấy hồn mình cũng mệt chết rồi, xương cốt và máu thịt đều đã không phải của mình nữa.
Anh ta thật sự sắp chết mất!
Sau khi về nhà, cô út lại lấy một cái bánh cuộn đen cho anh ta, kêu anh ta về nhà ăn chung với Tống Ái Hoa, cũng không cho anh ta nước uống mà trực tiếp đuổi anh ta đi.
Đồ lười, đứng trong sân nhà mình lâu cũng dễ lây cái lười cho bùn đất mất.
Ăn xong cơm tối, trời đã tối mịt.
Cô út nói với Lâm Tô Diệp lúa mạch sắp chín diện rộng rồi, đến khi đó các xã viên sẽ làm từ sáng đến tối không ngừng nghỉ, buổi trưa và chiều đều không tan làm, toàn bộ đưa cơm ra đồng ăn.
Đội trưởng còn tổ chức nhân thủ ở trong thôn đi tuần tra ở ruộng, tục xưng là canh ruộng, tránh cho có người lén trộm lương thực hoặc cháy.
Đến khi đó còn phải sắp xếp sức lao động khỏe mạnh cả đêm gặt lúa, buổi tối ngủ vài tiếng trong ruộng lúa mạch rồi lại dậy gặt lúa, mệt thì ngủ một lúc, sáng dậy trong nhà đưa cơm tới, ăn cơm xong tiếp tục gặt lúa tiếp.
Làm liên tục như vậy mười ngày nửa tháng lúa mạch gần như có thể thu hoạch hết về, sau đó đợi trồng ngô là có thể thoải mái một đợt.
Lâm Tô Diệp không nỡ để cô út mệt như thế, một cô gái trẻ tuổi ngủ trên đất không chỉ không an toàn mà cũng không tốt cho cơ thể.
Cô bảo: “Minh Xuân, buổi trưa đưa cơm cho em, ở ruộng ngủ nửa tiếng cũng được, nhưng buổi tối vẫn bỏ đi. Buổi tối kêu mẹ đưa cơm cho em, ăn xong làm đến tám rưỡi trời tối về nhà ngủ cũng được, cùng lắm sáng dậy sớm một chút.”
Lúc này bốn rưỡi sáng đã có thể làm việc, buổi tối tám rưỡi trời mới tối mịt, như thế đã đủ rồi.