Chương 238: Sống trên đời không còn gì luyến tiếc
Cô út cười đáp: “Vâng, chị dâu quyết định là được.”
Vì phải dậy sớm gặt lúa nên buổi tối không làm việc khác, Lâm Tô Diệp kêu cô ấy mau chóng đi tắm rửa gội đầu rồi ngủ sớm.
Khi cô út lên giường ngủ, bà Tiết có hơi do dự, thấy Lâm Tô Diệp hình như muốn ra ngoài bà ta mới đi vào phòng nói với cô út: “Con cũng đừng sai khiến làm anh ba con mệt chết ở ruộng. Nó mới làm việc có thế nào cũng phải thích ứng một chút.”
Cô út: “Không sai khiến cho anh ấy chết ở ruộng vậy con còn dỗ anh ấy chơi sao? Anh ấy là trẻ ba tuổi sao?”
Thật biết đùa.
Bà Tiết: “Có thế nào thì đó cũng là anh ba của con, sửa tật xấu cho nó chứ không phải làm nó mệt chết.”
Cô út: “Mẹ ơi, mẹ thả lỏng đi, cơ thể của anh ấy còn khỏe hơn anh cả con, anh cả con có thể làm được thì anh ấy có gì không được? Anh ấy là quá lười, sau khi chữa khỏi bệnh lười còn có thể nuôi mẹ dưỡng già đấy.”
Đại Quân ở một bên đọc sách không ho he gì, còn Tiểu Lĩnh thì lại cười hì hì bảo: “Bà nội, sao thế ạ, bà thương chú ba cháu chứ gì?”
Bà Tiết: “Bỏ đi, bà thương nó? Bà còn khen hay ấy chứ, nhưng sai nó mệt rồi sẽ không sửa được cái tính lười đó của nó thì phải làm sao?”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, cháu và Đại Quân có thể chia một quả trứng gà cho chú ấy ăn, dù sao chú ấy cũng là con trai lớn của bà mà.”
Bà Tiết lập tức luyến tiếc: “Vậy cũng không được, hai đứa các cháu nhất định phải ăn trứng gà. Hai đứa đi học mệt bao nhiêu, ngày mai nghỉ gặt lúa mì rồi, hai đứa còn phải gặt lúa mạch cùng, ăn trứng gà mới có sức.”
Con trai lớn làm sao thơm bằng cháu trai lớn, bà Tiết lập tức không còn đau lòng cho con trai nữa.
Lâm Tô Diệp ra ngoài một chuyến, cô đi tới nhà đội trưởng tìm Tiết Minh Lưu, anh ta phụ trách công việc sắp xếp người tuần tra trong thôn, ngăn ngừa ăn trộm và cháy.
Cô tìm mình khiến Tiết Minh Lưu có lời cũng không nói được, may mà buổi tối không nhìn rõ gương mặt đỏ bừng của anh ta.
Cô nói vài câu, kêu đám người Tiết Minh Lưu khi trời gần sáng tuần tra cửa nhà anh ba đừng để anh ta chạy.
Quả nhiên gần ba bốn giờ sáng, chân trời phía đông đã tờ mờ sáng, anh ba Tiết mặc xong quần áo lén lút chuồn ra ngoài.
Anh ta định chạy ra ngoài trốn!
Anh ta không thể chịu nổi sự ngược đãi như vậy!
Anh ta thà đi làm việc khác, một ngày kiếm sáu bảy công điểm còn hơn, không vất vả chút nào.
Anh ta không thể chịu được lao động cường độ cao như vậy, cho dù kiếm được mười lăm công điểm anh ta cũng không cần!
Anh ta đã bàn bạc xong với Tống Ái Hoa, anh ta trốn ra ngoài, cô út phải đi làm việc không có khả năng đi tìm anh ta. Đợi cô út đi gặt lúa mì, anh ta lại đi vào ruộng khác làm việc khác.
Kết quả anh ta vừa mới mở cổng sân đã thấy Tiết Minh Lưu đứng ở bên ngoài.
Tiết Minh Lưu cười bảo: “Anh ba, anh đi đâu thế?”
Anh ba Tiết: “Minh Lưu, anh… anh đau bụng!”
Tiết Minh Lưu: “Không phải trong nhà có nhà xí sao?”
Anh ba Tiết: “Cháu gái, cháu gái đang dùng rồi.”
Tiết Minh Lưu cười bảo: “Đi, tới nhà em đi.”
Anh ba Tiết tức giận “rầm” một cái đóng cửa, tức chết mất!
Cuối cùng anh ba Tiết cũng không trốn được, vừa sáng đã bị cô út đuổi ra đồng tiếp tục gặt lúa mì.
Hôm nay đồng ruộng chín càng nhiều hơn, cường độ lao động cũng lớn hơn!
Cho dù là nằm thẳng cẳng, chơi xấu, quỳ xuống, giả bệnh, giở bất cứ chiêu nào đối với cô út cũng không được.
Anh ta muốn sống chỉ có gặt lúa mạch thôi.
Cô ấy nói với vẻ u ám: “Cho dù anh muốn chết cũng chỉ có thể gặt lúa mạch mệt đến chết, không tin anh cứ thử xem.”
Anh ba Tiết hoàn toàn không có cách nào khác, xem ra anh ta chỉ có một con đường mệt chết trong ruộng lúa.
Ông trời ơi, tại sao không cho sét xuống đánh chết Tiết Minh Xuân đi, đánh chết anh ta cũng được!
Dưới sự uy hiếp của cô út, mỗi ngày anh ba Tiết đều bị ép đi gặt lúa mì, tốc độ cũng không chậm vì chậm rồi sẽ bị ăn đòn.
Sau đó anh ta nhận được sự biểu dương của đội trưởng, cho anh ta một ngày mười lăm công điểm giống như cô út, đây là gặt lúa mạch, vào vụ thu hoạch mùa thu rất có khả năng còn có phần thưởng đặc biệt cho sức lao động khỏe mạnh.
Anh ba Tiết: Tôi không cần mười lăm công điểm, tôi muốn nằm thẳng cẳng, tôi muốn ngủ, tôi muốn lười cơ!
Đáng tiếc không có người nào nghe thấy tiếng lòng của anh ta, anh ta đã định trước chỉ có thể mệt đến chết ở ruộng lúa mà không có đường ra nào khác.
Anh ta không phục cũng chỉ có thể nhịn và chấp nhận số phận, mỗi ngày sống không bằng chết, sống trên đời không còn gì luyến tiếc.