Chương 239: Anh ta thật sự rất mệt.
Sau đó mỗi ngày nối tiếp một ngày số lần khóc ít đi, ngày một trôi qua số lần bị đòn cũng ít.
Cuối cùng cũng bị ép đi vào khuôn khổ.
Mỗi ngày anh ta đều hát bài ca buồn thảm “Dương Tử Tống bại bởi Tọa Sơn Điêu” cho mình, tự gắn nhãn Dương Tử Tống lên người mình, cảm thấy xót xa vô vàn một phen.
Tạm thời tự an ủi mình thôi vậy.
Chớp mắt lúa mạch trong ruộng đã chín rất nhiều, trong một đêm vốn ruộng đồng màu xanh đã bị gió mát thổi thành sóng biển vàng óng.
Gió vừa thổi, sóng lúa cuồn cuộn tỏa ra màu vàng kim chói mắt.
Lúa mạch chín ban trưa chắc chắn phải gặt gấp.
Hôm qua còn nhìn thấy lúa mạch màu xanh vàng vừa đến trưa mặt trời to đã có thể phơi chín, nhất định phải nhanh chóng thu hoạch, tránh cho nổ trong ruộng thì phí công, còn phải đề phòng thời tiết này đột nhiên đổ mưa.
Các sức lao động khỏe mạnh làm liên tục ăn cơm ở ruộng, ngủ trong ruộng chỉ để gặt xong lúa mạch trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Các sức lao động khỏe mạnh gặt lúa và thu hoạch lúa, còn các sức lao động khác ở trong sân phơi thóc tuốt hạt đập lúa.
Trường học cho nghỉ gặt lúa, lũ trẻ cũng phải đi ra đồng nhặt bông lúa, đều có thể kiếm công điểm.
Phụ nữ tuổi già phụ trách nấu cơm đưa cơm, sau đó ở nhà giúp nhặt cỏ lúa mạch.
Lúc này lúa mạch tuốt hạt đều phải dựa vào gia súc kéo cối chạy khắp sân phơi lúa, tục xưng là đập. Để tiện đập phải cắt bỏ phần giữa của cây lúa mì, thân dưới cây lúa và một số bông lúa mạch nhỏ sẽ được phân phát cho các gia đình xã viên dựa theo số lượng, để lũ trẻ và người già trong nhà bọn họ nhặt bông lúa trong đống rơm lúa mạch.
Như vậy toàn thôn ngoại trừ trẻ con còn đang bú sữa ra ngay cả đứa trẻ nhỏ như Toa Toa cũng có thể ngồi trên ghế nhỏ giúp nhặt bông lúa.
Để xua tan mệt mỏi và bổ sung thể lực cho các sức lao động khỏe mạnh gặt lúa mạch, các xã viên bản địa còn biết hái thương ly thảo nấu trứng gà ăn.
Bà Tiết cũng trồng một ít ở chân tường, mỗi ngày ngắt lá non nấu một nồi canh trứng gà, buổi trưa và tối đưa kèm cơm cho cô út, anh ba Tiết cũng được thơm lây.
Cô út nghe lời Lâm Tô Diệp không liên tục gặt lúa mạch, mà là sáng đi tối về, buổi trưa còn có thể ngủ nửa tiếng ở ruộng, trong nhà cho cô ấy ăn ngon nên dinh dưỡng theo kịp, ngược lại cô ấy không cảm thấy mệt bao nhiêu, có mệt bao nhiêu ngủ một giấc hình như cũng có thể đỡ mệt.
Anh ba Tiết thì lại không thoải mái được như thế, anh ta thật sự mệt, mệt đến mức cảm thấy hồn lìa khỏi xác.
Bảy tám ngày liền anh ta bị mặt trời chói chang phơi lột một tầng da, vừa đau vừa ngứa không nói, còn đen đi hai tông.
Không phải anh ta không phản kháng mà là thật sự vô dụng, anh ta muốn vùng lên nhưng chỉ có tuyệt vọng, sống không bằng chết!
Ngày đó tám rưỡi tối cô út tan làm, anh ba Tiết cũng mới có thể tan làm theo.
Tuy rằng anh ta cũng được ăn canh trứng gà thương ly thảo cùng cô út nhưng anh ta mệt, mệt đến mức cả người đều rã rời, đau nhừ người, chỉ muốn tìm chỗ tối tăm ngủ ba ngày ba đêm.
Có cảm giác tham lam cũng không quan trọng đến vậy.
Anh ta rời khỏi ruộng lúa theo cô út, chân nam đá chân chiêu đi vào nhà, mệt đến mức anh ta cảm thấy vừa nhắm mắt có thể nằm xuống đất ngủ bất cứ lúc nào.
Bây giờ anh ta thậm chí còn không có thời gian oán trách, kể khổ và giãy dụa nữa, chỉ cần không làm việc thì toàn bộ thời gian của anh ta đều dùng để ngủ!
Giành giật từng giây để ngủ.
Anh ta cố chống đỡ về nhà, giày và quần áo cũng không có sức cởi cả người toàn mồ hôi và râu lúa đã nằm lên giường như vậy, mông vừa mới ngồi lên giường đất, không đợi đầu đụng vào gối tiếng ngáy đã vang lên.
Anh ta thật sự rất mệt.
Tống Ái Hoa cũng ra đồng làm việc nhưng làm việc nhẹ nhàng, phụ trách ở ruộng bông.
Hơn bảy giờ cô ả đã về cũng chẳng chịu nấu cơm mà đợi anh ba Tiết về nấu cơm cho cô ả.
Nhưng anh ba Tiết ở ruộng đã ăn bánh cuộn đen với cô út, lúc này không đói lại vừa mệt vừa buồn ngủ, về nhà đã ngửa đầu ra ngáy, hoàn toàn không có khái niệm nấu cơm cho Tống Ái Hoa ăn.
Mới đầu Tống Ái Hoa còn thương chồng mệt như vậy, lúc này gọi nửa ngày, đẩy nửa ngày, anh ba Tiết vẫn ngáy khò khò rung trời như cũ, một chút dấu tích tỉnh lại cũng không khiến cô ả lập tức nổi giận.
Cô ả ngồi ở đó lau nước mắt khóc, khóc được một lúc thấy anh ta vẫn không có động tĩnh mới bắt đầu cấu anh ta.
Anh ba Tiết bị đau, trở mình lại ngủ tiếp.
Tống Ái Hoa nổi giận, bấm móng tay vào người anh ta.