Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 240 - Chương 240. Chế Nhạo

Chương 240. Chế nhạo Chương 240. Chế nhạo

Chương 240: Chế nhạo

Anh ba Tiết lập tức đau đến tỉnh lại, soạt một cái ngồi dậy hô: “Minh Xuân, anh cũng không dám lén lười đi ngủ nữa, đừng cho rắn cắn anh mà!”

Tống Ái Hoa: “…”

Cô ả bĩu môi, nói với vẻ tủi thân: “Anh ba, em còn đang đói đây này, đói chết mất.”

Anh ba Tiết liếc mắt nhìn cô ả, ồ, là vợ mình chứ không phải gia đình Tọa Sơn Điêu đó, anh ta nhắm mắt lập tức ngủ tiếp: “Tự em nấu đi, anh mệt lắm.”

Anh ta ngả đầu đã ngủ mất tiêu, mặc kệ Tống Ái Hoa gọi thế nào cũng không chịu tỉnh lại.

Tống Ái Hoa tức phát khóc nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ đành tự mình xuống nấu gì đó ăn.

Trong nhà không có lương thực gì, cô ả cũng chỉ có thể đối phó cho qua, sau khi ăn xong cô ả cũng không rửa chảo rửa bát mà ngồi trên giường than ngắn thở dài khóc lóc ỉ ôi.

Anh ba Tiết ngáy như sấm cũng không biết gì cả, ngược lại chị cả Tiết lại tức anh ách.

Tôn Triển Anh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không có cách nào khác mới quát: “Khóc tang hay sao? Ngày mai còn phải dậy sớm đi làm nữa!”

Tống Ái Hoa: “Tôi không khóc ở phòng chị, chị quản cũng nhiều quá nhỉ!”

Cô ả cảm thấy mình cứ như vậy mãi thật sự không được, chồng mình sắp bị Lâm Tô Diệp và cô út ép thành tên đầu gỗ không biết quan tâm rồi.

Hôm sau vừa đến giờ, trời còn chưa sáng đội trưởng đội sản xuất đã bắt đầu phát tiếng còi khắp thôn: “Dậy thôi, đi làm!”

Tối qua nửa đêm bắt đầu nổi gió, mới sáng sớm thời tiết không tốt cho lắm, đội trưởng sợ trời mưa cho nên gào to kêu các xã viên đi làm sớm giặt lúa mạch.

Anh ba Tiết mở mắt như phản xạ có điều kiện, lăn một cái xuống giường, mặc quần áo rồi vẫn tìm quần áo, không tìm được lại gào: “Quần áo của anh đâu, Ái Hoa, quần áo của anh đâu, muộn rồi Tọa Sơn Điêu sẽ chôn anh mất.”

Tống Ái Hoa không nhịn được mà bật khóc oa oa: “Anh ba, anh ba đáng thương của em!”

Quần áo mặc trên người mà vẫn còn tìm nữa, đây là bị Tiết Minh Xuân làm cho mệt ngu người rồi.

Anh ba Tiết lại không rảnh dỗ cô ả: “Ái Hoa, tự em nấu cơm ăn đi, anh đi gặt lúa đây.”

Anh ta chạy vun vút, bản thân cũng không phát hiện ra động tác của mình nhanh nhẹn hơn trước đây rất nhiều, Tống Ái Hoa không thể túm được anh ta lại.

Tống Ái Hoa: Không thể như vậy mãi được!

Đói chết cũng không thể nhịn tức đến chết được!

Cô ả phải cho Lâm Tô Diệp nhìn thấy mình là một người có khí phách.

Gần đây cô ả tức chết, làm gì cũng không thuận lợi.

Không phải chỉ vì muốn ăn trứng gà và mì lương thực tinh thôi sao? Lâm Tô Diệp có đến mức phải bắt nạt cô ả như thế không?

Lúc này hay rồi, anh ba bị cô út kéo đi gặt lúa, ngày nào cũng mệt đến chết đi sống lại ở ruộng, sau khi về nhà lại nằm lên giường bất động như người chết.

Anh ba Tiết không có sức nấu cơm cho cô ả, càng không có sức dỗ cô ả, cô ả buồn bực anh ta cũng không quan tâm.

Trước đây cô ả chỉ cần không vui anh ta đã dỗ cô ả rồi.

Cô ả cảm thấy như thế không ổn, cô ả phải nghĩ cách giải cứu chồng mình.

Kết quả buổi trưa cô ả tan làm đi về lại đụng Lâm Tô Diệp đang ở ruộng vẽ tranh.

Mỗi ngày, Lâm Tô Diệp ngoại trừ giúp bà Tiết nấu cơm làm việc nhà ra chính là ra ruộng vẽ vật thực, quan sát động tác và vẻ mặt của cá xã viên rồi dùng bút ghi lại, mỗi ngày cũng bận không ngóc đầu lên được.

Tống Ái Hoa ỷ mình có thai, không phải đau bụng thì váng đầu, mỗi ngày đi làm đều đến muộn về sớm, đặc biệt là bây giờ anh ba Tiết kiếm nhiều công điểm nên cô ả lại càng tùy ý hơn.

Quy định là mười một rưỡi tan làm, đại đội và đội sản xuất sẽ dùng loa to phát Đông Phương Hồng và Tàu vận chuyển trên biển dựa vào người cầm lái để thông báo, sau đó đội trưởng cũng sẽ hô khẩu hiệu tuyên bố tan tầm.

Tống Ái Hoa hiển nhiên mặc kệ mấy chuyện đó.

Đội sản xuất có cô ả là một và Tôn Gia Bảo tự do tản mạn quen rồi, công điểm ít cũng không sao cả, chỉ cần có thể lười là được.

Cho dù công điểm của cô ả ít cũng có thể làm hơn Lâm Tô Diệp đúng chứ?

Thấy Lâm Tô Diệp đeo túi đeo chéo và bình nước, trong túi cắm mấy cuộn giấy vẽ, trên tay cầm một lọ sữa bột bên trong cắm mấy cái cọ, còn ôm một tấm ván gỗ dày cỡ ngón tay rộng chừng một thước.

Chút đồ như vậy cũng khiến cô mệt đến mức đổ mồ hôi.

“Ôi chao, đây là chị hai của em phải không ta? Nếu không phải nhìn mặt thì em cũng không dám nhận, còn tưởng là sinh viên đại học Công Nông Binh ở đâu tới đây cơ!” Tống Ái Hoa ngoài mặt thì tươi cười nhưng giọng điệu rõ ràng đang chế nhạo.

Bình Luận (0)
Comment