Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 241 - Chương 241. Tham Ăn Lười Làm

Chương 241. Tham ăn lười làm Chương 241. Tham ăn lười làm

Chương 241: Tham ăn lười làm

Lâm Tô Diệp cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt, đội mũ rơm chắn được nắng nhưng lại không lọt gió nên vô cùng nóng.

Cô cũng không so đo với Tống Ái Hoa, đã chia nhà rồi, tự sống cuộc sống của nhau, không cần nổi nóng.

Cô cười bảo: “Em dâu, em mang thai đã ba tháng rồi cũng không nôn ọe gì, vẫn rất khỏe đấy.”

Tôn Triển Anh lén tìm Lâm Tô Diệp hai lần lấy túi hương đỏ và nước tiểu đồng tử tích được, Lâm Tô Diệp cũng không biết cô ta làm gì nhưng mình cũng không hỏi nhiều.

Hai ngày này Tôn Triển Anh bị Tống Ái Hoa làm phiền không chịu được, nói cô ả thường xuyên lén lút, đi làm chỉ giả bộ thôi, không phải nôn ọe thì đau bụng, về nhà có thể có thể ngủ cũng không thấy nôn ọe với đau bụng gì.

Lâm Tô Diệp không nghĩ nhiều mà chỉ thấy rất ngưỡng mộ, dù sao thai đầu của bọn họ cũng nôn rất dữ dội, liền tù tì nôn hết ba bốn tháng.

Sắc mặt của Tống Ái Hoa thay đổi, cảm thấy trong lời nói của cô có tính châm chích, cô ả hơi trẹo chân một cái dựa lên người Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp vội vàng lùi về sau tránh: “Em dâu, em đứng cho vững.”

Tống Ái Hoa: “Chị hai, em trẹo chân rồi chị cũng không đỡ em một chút.”

Lâm Tô Diệp: “Em nhìn trên người chị vừa có cọ vẽ vừa có tấm gỗ, nếu đập vào người em thì chị cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.”

Đi được vài bước, Lâm Tô Diệp nhìn Tống Ái Hoa: “Em dâu, em cũng không gầy như vậy sao bụng không hiện rõ mang thai nhỉ?”

Thường thì bốn tháng đã lộ rõ, nhưng hơn ba tháng cũng có thể nhìn thấy rồi chứ?

Cái bụng này của Tống Ái Hoa nhìn cũng không to hơn trước.

Tống Ái Hoa lập tức vỗ bụng: “Cả ngày em không được ăn no làm sao mà lộ bụng được? Chị hai, chị cũng thả anh ba nhà bọn em về đi, đừng dày vò anh ấy nữa.”

Lâm Tô Diệp thản nhiên đáp: “Em dâu, chị chỉ muốn tốt cho em thôi, mắt thấy vài tháng nữa con các em cũng sắp ra đời rồi, không kiếm thêm công điểm đến khi đó ăn cái gì? Em muốn có sữa cũng phải ăn chút đồ ngon đúng chứ? Cái gì cũng cần phải mua bằng công điểm, đương nhiên phải kêu chú ba bỏ sức kiếm thêm công điểm rồi!”

Tống Ái Hoa: “Em không cần chị tốt cho em, chị khiến anh ba mệt chết, sao bọn em còn…” Cô ả vỗ bụng có hơi mệt, còn chưa nói hết một câu đã như quả bóng xì hơi.

Lâm Tô Diệp nhìn cô ả với vẻ nghi ngờ: “Em sao thế?”

Tống Ái Hoa: “Không, em về trước đây.”

Cô ả vung chân chạy.

Lâm Tô Diệp: “Em dâu, em chậm một chút, có thai không thể chạy như vậy, cẩn thận con!”

Tống Ái Hoa oán hận: Cần chị xen vào chuyện của người khác à!

Cô ả chạy một lèo về nhà mình, thời tiết quá nóng mới cởi áo ngắn ra mặc áo may ô nằm trên giường nghĩ cách.

Cô ả muốn nghĩ ra một cách tuyệt diệu khiến Lâm Tô Diệp thả anh ba ra, còn phải khiến Lâm Tô Diệp bồi thường một khoản tiền lớn cho cô ả, cho cô ả trứng gà và mì lương thực tinh để ăn.

Cô ả vắt óc suy nghĩ ở nhà nhưng Lâm Tô Diệp cũng đang suy xét cô ả.

Cô làm người thận trọng, dù sao cũng sinh hai thai và nuôi dưỡng ba đứa con, đối với chuyện như mang thai này vẫn hiểu một chút, cô cứ cảm thấy Tống Ái Hoa có hơi không đúng.

Lâm Tô Diệp về đến nhà, bà Tiết đã nấu cơm xong đang đựng canh trứng gà vào ấm đun, để nguội rồi bưng cho cô út.

Toa Toa thấy Lâm Tô Diệp về nhà mới vui vẻ cầm cha mà cô bé đã vẽ cho mẹ xem.

Tuy rằng vẫn có hơi dưa lệch như cái xỏ giày nhưng có thể nhìn ra được đầu, mắt mũi và miệng, trông rất buồn cười.

Lâm Tô Diệp: “Toa Toa vẽ thật đẹp, đi nhặt cỏ lúa mạch với bà nội đi.”

Toa Toa gật đầu: “Ưng ưng.”

Cô bé chỉ vào một đống nhỏ trong cái gàu của mình, đó là mình nhặt, còn đống lớn là bà nội nhặt.

Toa Toa: “Bao bao.”

Toa Toa muốn ăn bánh bao to, nhân rau hay thịt đều ngon và thơm ngào ngạt.

Lâm Tô Diệp: “Được, chúng ta nhào bột mì ăn bánh bao to.”

Đang bận gặt lúa mì nên không ai rảnh xay cối, nhưng trong nhà vẫn còn ít bột mì, gói bánh bao cũng không thành vấn đề.

Toa Toa kêu mẹ giúp cô bé vẽ bánh bao lớn bên miệng cha.

Lâm Tô Diệp vừa vẽ tranh cho Toa Toa vừa nói với bà Tiết: “Mẹ, tướng thai của vợ thằng ba tốt thật đấy, nghe chị cả nói không nôn ọe tí nào.”

Bà Tiết: “Cô ta có phúc khí, tham ăn lười làm lúc mang thai con cũng lười cử động.” Nó xong bà ta cũng nghĩ đến gì đó mới bảo Lâm Tô Diệp: “Nhìn có hơi quái quái, không thấy bụng to lên.”

Bình Luận (0)
Comment