Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242. Khen Ngợi

Chương 242. Khen ngợi Chương 242. Khen ngợi

Chương 242: Khen ngợi

Bà ta dựa theo kinh nghiệm của mình và mấy đứa con dâu, khi phụ nữ mang thai hoặc nhiều hoặc ít sẽ có hơi thay đổi, ngoại trừ mấy thứ như cả người mệt rã rời, khẩu vị thay đổi và nôn ọe ra thì trên mặt cũng thấy thay đổi, vợ thằng cả xấu đi, nổi tàn nhang, ngược lại vợ thằng hai trông xinh hơn, mịn màng nõn nà ngày nào cũng như có thể bóp ra phấn, nhưng vợ thằng ba này lại không thay đổi gì.

Tám phần là quá lười quá tham nên có thể ngăn cản những thay đổi khác?

“Lát nữa tôi đi xem cô ta.”

Lâm Tô Diệp không nói thêm gì nữa mà giúp Toa Toa vẽ xong bánh bao, sau đó thu dọn cuộn tranh của mình một chút.

Bà Tiết vừa nhặt bánh mì, bánh mì đen, vừa quay đầu nhìn thấy tranh của Lâm Tô Diệp đã kinh ngạc hô lên: “Đẹp quá, bức đó thật sự rất đẹp, mau treo trong nhà mình đi.”

Lâm Tô Diệp vẽ tranh phong cảnh diện tích lớn rất không tồi, dù sao cái này chú trọng vào kỹ thuật phối màu và tô màu, tuy rằng cô chưa từng học chuyên ngành gì nhưng từ nhỏ nhận được sự soi sáng của bà nội ngược lại cũng hiểu một chút, lại thêm thẩm mỹ của mình và cảm giác mày mò ra được từ quá trình vẽ cây cối hoa cỏ trước đây.

Ruộng lúa mà cô vẽ vàng óng lóng lánh, sóng lúa cuồn cuộn, giữa ruộng lúa mạch còn có châu chấu, chuồn chuồn, bướm đang bay múa trông rất sinh động.

Bà Tiết tấm tắc khen: “Bức này e rằng cũng phải bán được ba hào ấy chứ?”

Bây giờ ở nông thôn bán tranh tết không phải trẻ em mũm mĩm cưỡi gà trống lớn thì chỉ là trẻ em mũm mĩm mặc yếm to, còn không chính là ảnh chân dung vĩ nhân, gần như không có bức tranh phong cảnh đẹp nào chói mắt như thế.

Nếu mua một bức treo ngược lại cũng không tồi.

Bà ta chỉ biết loại tranh in đó nên nói cũng là giá tranh in.

Lâm Tô Diệp khiêm tốn đáp: “Vẽ rất bình thường thôi ạ, còn phải tiếp tục mày mò nữa.”

Bây giờ khi cô vẽ nhân vật cử động gặp khó khăn rất lớn, cảm thấy cánh tay và chân của nhân vật mà mình vẽ sao lại cứng ngắc đến thế? Cứ ngây người mãi, không đáng yêu giống mấy loại côn trùng nhỏ như châu chấu và bướm mà mình vẽ.

Cô thường xuyên tự nghi ngờ nét vẽ của mình, có phải đi con đường hoang dã nên không thể thông được không?

Cô cứ cảm thấy mình vẽ nhân vật quá cứng ngắc, không lập thể, nhưng phải làm thế nào mới khiến người này nhìn trông giống thật thì cô lại không biết.

Dù sao cô cũng chưa từng học qua, lúc còn nhỏ học vẽ cũng chỉ học mấy điểm cơ bản như tạo nét và vẽ tự do, mấy thứ này nhấn mạnh vào chi tiết, tinh tế và tao nhã, mà không chú trọng vào lập thể đến vậy, cũng chưa từng đề cập đến cấu trúc cơ thể, cô không hiểu cũng không có sư phụ chỉ dạy nên có hơi hoang mang.

Cô muốn tìm người học hỏi lại không biết tìm ai, chỉ đành tự mình quan sát, mày mò và mô phỏng trước.

Chính là kiên trì vẽ vậy.

Cô cho bà Tiết xem nhân vật vẽ nhanh của mình: “Mẹ, mẹ nhìn người mà con vẽ có phải không đúng không?”

Bà Tiết không biết vẽ, kiến thức lại ít, nhìn thấy trên giấy vẽ có một người đang khom lưng gặt lúa mì, bà ta nhìn trái nhìn phải rồi bĩu môi: “Không phải cái này rất đẹp hay sao? Yêu cầu đừng cao như vậy, cô nhìn xem cô cũng sắp thành Vương Miện nữ rồi.”

Chuyện xưa Vương Miện vẽ hoa sen là Đại Quân kể, cậu bé nói Lâm Tô Diệp vẽ giống như Vương Miện, toàn bộ dựa vào mô phỏng.

Bà Tiết học theo hai bé trai nên cũng nhớ được.

Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi mẹ không thành thật gì cả, miệng không nói lời trong lòng, không đẹp chính là không đẹp, phải dám đưa ra ý kiến như vậy con mới có thể tiến bộ được.”

Lúc này hai đứa trẻ nhặt lúa mạch ở ngoài ruộng đã trở về.

Đại Quân: “Mẹ, thành ngữ đó là khẩu thị tâm phi.”

Lâm Tô Diệp: “…” Phiền thật!

Bà Tiết nhìn vẻ mặt của Lâm Tô Diệp, lập tức bảo: “Ôi, không cho phép quắc mắc, đừng có không khiêm tốn! Cháu trai lớn của tôi dạy cô học là chuyện tốt bao nhiêu.”

Tiểu Lĩnh lập tức nhảy tới, cười bảo Lâm Tô Diệp: “Mẹ, bà nội con và Đại Quân là một nhóm, con với mẹ là một nhóm.”

Cậu bé nói với bà Tiết: “Bà nội, bà không được phép cáo mượn áo hùm.”

Bà Tiết vui vẻ, lập tức hỏi cáo mượn oai hùm có nghĩa là gì.

Bà ta học chữ chỉ quan tâm nhận biết chữ, đọc sách đọc thư là được chứ không cần viết chữ, dễ hơn rất nhiều cho nên bà ta rất thích học.

Tiểu Lĩnh chỉ vào Đại Quân: “Hổ.” Rồi lại chỉ vào bà Tiết, cười bảo: “Bà nội, bà sẽ sắm vai cáo.” Cậu bé nhỏ giọng nói: “Mẹ cháu chính là khỉ.”

Lâm Tô Diệp thính tai: “Trong cáo mượn oai hùm làm gì có khỉ?”

Bình Luận (0)
Comment