Chương 243: Vẽ cha rất đẹp
Tiểu Lĩnh: “Cáo mượn uy phong của hổ nên rất vênh váo ra vẻ oai phong, là vênh váo cho ai nhìn? Không phải có khỉ có hươu, có dê, với thỏ hay sao?”
Lâm Tô Diệp: “…”
Tiểu Lĩnh chạy qua nhìn Toa Toa vẽ tranh, cười bảo: “Toa Toa, em đừng vẽ nữa, em vẽ xấu quá.”
Toa Toa nghe thế lập tức nổi giận, vung nắm tay nhỏ, nhíu chặt đôi mày ưa nhìn lại, trừng to mắt: “Hừ!”
Lâm Tô Diệp: “Nói vớ vẩn gì đó, Toa Toa của chúng ta vẽ cha rất đẹp.”
Cô trừng mắt nhìn Tiểu Lĩnh, không cho phép cậu bé bắt nạt Toa Toa, đứa trẻ này ở trong mơ đã không ít lần bắt nạt em gái, bản thân mình vừa bắt nạt vừa không cho phép người khác bắt nạt, chiều chuộng không có nguyên tắc, khiến tính cách của em gái hỏng bét.
Cô kêu Tiểu Lĩnh cũng khen em gái vẽ đẹp.
Tiểu Lĩnh nhếch miệng, không thể lay chuyển thì trái với lòng khen một câu: “Mau gửi cho cha xem đi.”
Toa Toa vui vẻ: “Cảm ơn.”
Đại Quân cũng đi qua nhìn tranh của Lâm Tô Diệp, hỏi cô phải vẽ mấy bức.
Lâm Tô Diệp thấy bọn trẻ cảm thấy hứng thú cũng mặt mày hớn hở nói về tranh của mình.
Cô đã vạch xong kế hoạch, trước vẽ một bức ruộng đồng được mùa đang đợi gặt, bên trong có bù nhìn rơm, chim bay và hoa bướm.
Sau đó lại vẽ một bức tranh các xã viên phấn chấn vui vẻ gặt lúa mạch.
Còn phải vẽ một bức tranh trên trời mây đen dày đặc, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa to tầm tã, các xã viên nóng lòng ra sức đi gặt lúa.
Cuối cùng chính là một bức tranh hạt đã về kho, các xã viên vui vẻ trong lòng, phơi lương thực giao cho công xã.
Đây chính là một kiểu tranh liên hoàn tuyên truyền hoàn chỉnh, phù hợp với những khẩu hiệu mà đại đội hô.
Cô hừng hực ý chí nhưng… đến lúc vẽ lại vô cùng rối rắm.
Đại Quân đưa cho cô ý kiến: “Mẹ, không bằng mẹ nói với trí thức Cố, chú ấy rất bác học, tuy rằng không biết vẽ tranh nhưng rất biết thường thức, chắc chắn cũng có thể cho mẹ ý kiến đúng trọng tâm.”
Thấy con trai lớn nói nhiều lời với mình như vậy, Lâm Tô Diệp rất vui vẻ: “Đợi cậu ấy có thời gian mẹ sẽ đi hỏi thử.”
Ăn xong cơm trưa ngủ trưa một lúc, Toa Toa theo bà nội đi nhặt rơm lúa mạch, con hai bé trai phải tới đội sản xuất nhặt bông lúa.
Lâm Tô Diệp trước ở nhà vẽ tranh, cầm một quyển vở tổng kết các vấn đề vẽ của mình một lượt, thứ mà mình sở trường, biết và mới lĩnh ngộ đều viết xuống, cái nào không biết, muốn học và yếu điểm cũng viết xuống.
Viết xong còn phải thuận tiện tra từ điển, học lại chữ mà mình không biết, ngược lại cũng không bỏ lỡ chuyện học chữ.
Khoảng bốn giờ chiều, mặt trời không còn gắt đến thế, Lâm Tô Diệp lại đội mũ rơm, đeo cặp đeo vai và bình nước, mang theo giấy vẽ cuộn lại của mình, ngoài ra còn cầm một tấm bảng lót giấy vẽ, đi ra ruộng quan sát và vẽ.
Vừa vặn Cố Mạnh Chiêu đi qua giúp Tiết Gia Đồn kiểm tra tình hình gia súc, trên đường gặp được Lâm Tô Diệp cũng chào hỏi vài câu.
Anh ta nói với vẻ khâm phục: “Chị dâu, chị thật sự rất giỏi, tự học vẽ tranh cũng có thể lợi hại được như vậy.”
Lâm Tô Diệp ngại ngùng đáp: “Nào có chứ, tôi chỉ là không trâu bắt chó đi cày. Vẽ lung tung một bức tranh bảng đen mà cô Triệu đã treo tôi lên giá không thể xuống được rồi, tôi nào có biết vẽ, ngày nào cũng buồn rầu đây.”
Cố Mạnh Chiêu tỏ ý muốn xem tranh cô vẽ.
Lâm Tô Diệp cảm thấy gia cảnh của Cố Mạnh Chiêu tới từ thành phố lớn không tầm thường, thấy nhiều hiểu rộng, chắc chắn có thể cho cô ý kiến đúng trọng tâm.
Cô rút mấy bức tranh cuộn ra đưa cho Cố Mạnh Chiêu.
Cố Mạnh Chiêu mở ra nhìn bức đầu tiên là bức sóng lúa trải dài đó, dùng màu đậm và phong phú, mang đến cho người cảm giác tấn công rất mạnh, sóng lúa vẽ tự nhiên sinh động, nhìn vào rất cảnh đẹp ý vui, lập tức có thể khiến người như lạc vào khung cảnh kỳ lạ.
Anh ta khen: “Bức phong cảnh này chị dâu vẽ đẹp thật.”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Thật sao? Trí thức Cố nói đẹp vậy tôi cũng không lo lắng như vậy nữa.”
Cô cười vui vẻ, gương mặt xinh đẹp rạng ngời khiến người hoa mắt, Cố Mạnh Chiêu rời tầm mắt nhìn bức thứ hai.
Bức thứ hai chính là các xã viên đang gặt lúa mạch, nam nữ đan xen đều đang làm việc ở ruộng lúa, vẫn là kết cấu không tồi nhưng nhân vật có hơi cứng ngắc và đơ, thoạt nhìn không linh hoạt đến vậy.
Nhân vật cô vẽ không tốt cho lắm, nhưng thấp thoáng ở trong ruộng lúa lớn chỉ cần đại khái động tác và tinh khí thần là được mà không cần quá chi tiết.
Ngược lại trên đất có một người đang nằm, biểu cảm trên mặt vô cùng sinh động, vừa nhìn đã có thể nhìn ra là một tay lười biếng sống không bằng chết bị ép đến bất đắc dĩ.