Chương 244: Cần gì cứ ăn cơm nhà chúng tôi mãi thế
Anh ta không nhịn được mà bật cười ha ha, đây chắc chắn là anh ba Tiết.
Chuyện anh ba Tiết bị cô út thu phục đã truyền khắp toàn đội sản xuất, người già và trẻ nhỏ đều biết.
Hiển nhiên Cố Mạnh Chiêu cũng nghe nói, khi ra đồng còn từng tận mắt nhìn thấy. Khi ấy anh ba Tiết muốn lén lút chuồn đi lại bị cô út túm về đánh cho một trận, anh ta không thể không tiếp tục gặt lúa.
Các xã viên gặt lúa trong ruộng vốn cảm thấy mệt không chịu nổi, nhưng nhìn thấy anh ba Tiết diễn một màn đó đều cười đến mức mệt mỏi đều bị xua tan, lại càng thêm có sức.
Mọi người còn nói hy sinh một mình anh ba Tiết giải trí cho tất cả mọi người cũng đáng. Thậm chí có người nói khi chia lúa tặng cho anh ta thêm vài công điểm để cảm ơn anh ta đã cho mọi người náo nhiệt để xem.
Cố Mạnh Chiêu không khỏi bật cười: “Chị dâu, thật sự rất không tồi.”
Lâm Tô Diệp: “Trí thức Cố, cậu đừng cố khen tôi, cậu thấy vấn đề rất rõ ràng mà.”
Cố Mạnh Chiêu: “Thật sự vấn đề không lớn, chị là xã viên nông thôn gửi bản thảo chứ không phải họa sĩ chuyên ngành, chỉ cần thể hiện phong cách của mình thôi.”
Trước mắt Lâm Tô Diệp thậm chí còn không thể tính là họa sĩ nghiệp dư, nhưng cô có nền móng tốt, lúc nhỏ cũng học vẽ vời chú trọng vào nét vẽ và lối vẽ tự do, biết bắt hình tuy rằng không đủ lập thể nhưng phối màu đã rất tốt, có khả năng thường thức.
Nếu cho cô thời gian đủ cô có thể học rất tốt.
Bây giờ động tác nhân vật cô vẽ còn khá cứng ngắc và đơ, không đủ sinh động và lập thể nhưng đây cũng phù hợp với nhân vật quốc họa truyền thống.
Quốc họa truyền thống chú trọng ý cảnh chứ không chú trọng vào kết cấu nhân vật và lập thể, dù sao cũng chưa từng học qua mấy kiến thức cơ bản như giải phẫu, cơ thể người, và phác họa.
Tuy rằng Cố Mạnh Chiêu không biết vẽ tranh nhưng anh ta hiểu biết, lúc nhỏ trong nhà cũng có không ít loại sách này, chỉ là sau này đều bị đốt cũng không thể lấy ra cho Lâm Tô Diệp xem.
Anh ta giảng cho Lâm Tô Diệp nghe, để cô quan sát khung xương cơ thể người, cơ bắp và hướng đi nhiều hơn, dựa theo hình trụ để vẽ cơ thể người, cánh tay và chân, cho dù ngón tay cũng theo mạch suy nghĩ đó.
“Ngoài ra khi vẽ có thể chú ý quy luật gần lớn xa nhỏ, ánh sáng, bóng tối và thấu thị nữa.”
Lâm Tô Diệp nghe mà cả đầu đầy dấu chấm hỏi, gần to xa nhỏ thì dễ hiểu nhưng ánh sáng và thấu thị là cái gì?
Cố Mạnh Chiêu giảng đại khái cho cô nghe, anh ta cũng chỉ biết giảng lý thuyết chứ không thể từ góc độ vẽ đưa ra kiến nghị tốt hơn cho cô.
Ánh sáng và bóng tối rất dễ giải thích, anh ta nói chút là hiểu, còn nguồn sáng, độ sáng cao, ngược sáng, mờ sáng…
Thấu thị thì liên quan đến một vài lập thể, cái này Lâm Tô Diệp chưa từng học, khi anh ta giảng cô muốn hiểu được cũng hơi mất sức.
Đứng trên đường cái nói mấy câu trong lúc nhất thời không thể nói xong.
Cố Mạnh Chiêu cổ vũ: “Vẽ tranh nhiều sẽ có cảm giác, nếu như chị dâu thật sự thích, không bằng kêu đoàn trưởng Tiết giúp chị mua vài quyển sách.”
Anh ta lấy bút chì ra viết vài quyển tài liệu dạy học liên quan đến mỹ thuật hội họa, bao gồm cả phác họa, mô phỏng, màu nước, anh ta cảm thấy Lâm Tô Diệp có nền móng có thiên phú, dựa theo con đường chuyên nghiệp hiển nhiên cũng có thể.
Vẽ tranh vốn không có hình thức cố định, nó cũng giống như viết, ngưỡng cửa đơn giản nhưng chung quy phải tạo ra phong cách của mình mới có ý nghĩa.
Con người là cá thể độc lập, cá nhân đều có phong cách và tư tưởng của riêng mình, biểu đạt được điểm này ra đã tốt lắm rồi.
Về phần thành tựu lại do trình độ của mỗi người quyết định, không cần thiết cưỡng cầu.
Anh ta dùng ngôn ngữ đơn giản và dễ hiểu nhất nói cho Lâm Tô Diệp nghe, kêu cô không cần cưỡng cầu nhất định phải giống và phải tuyệt đối giống ai, vẽ ra cảm giác của cô là được.
Lâm Tô Diệp cái hiểu cái không nhưng cũng bị đánh thức một chút, có loại lĩnh ngộ và cảm giác mới.
Cô cười bảo: “Cảm ơn trí thức Cố, cậu thật sự là một giáo viên tốt, vậy tôi đi vẽ đây.”
Cô tạm biệt trí thức Cố rồi đi ra đồng ruộng phía sau thôn.
Trí thức Cố quay người đi vài bước, lại bị một người phụ nữ có dáng người chắc nịch lớn lên có một gương mặt em bé chặn lại.
Tống Ái Hoa bĩu môi, chế nhạo: “Trí thức Cố, cậu tay chân lành lặn cần gì cứ ăn cơm nhà chúng tôi mãi thế?”